Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 412



“Thạch Hàn không hổ là võ sĩ đai đen đẳng cấp bao năm nay, kinh nghiệm chiến đấu của cậu ta thực sự quá đỉnh.

Cậu ta hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu lão làng của mình để nâng năng lực chiến đấu của bản thân lên một tầng cao mới.” Lâm Thiên không kìm được mà thốt lên câu cảm thán.
Thế này cũng giống như chơi game vậy, khi cấp bậc và trang bị của bản thân hơi yếu thế hơn, nếu như có kĩ thuật và thao tác vô cùng giỏi, thì sẽ có thể hoàn toàn xử đẹp đối thủ.

Đây chính là một đạo lý.
Đương nhiên, nếu như trang bị và cấp bậc cách biệt quá lớn, vậy thì kỹ thuật cũng không bù lại được.

Cũng giống như khi người ta đang ở cấp 6, còn cấp bậc và trang bị của bạn lại quá kém, đánh người ta cũng không hề hấn gì, còn người ta thì căn bản không cần thao tác gì ghê gớm, chỉ cần xông lên đánh đại thôi thì cũng có thể khiến bạn toi mạng.
“Bụp!”
Tên hộ pháp đầu trọc liên tiếp bị đánh lùi, sau đó lại bị Thạch Hàn tìm ra sơ hở trong việc phòng bị, một cú đấm đấm ra, trúng ngay giữa ngực hắn ta.
“Bụp!”
Tên hộ pháp đầu trọc bị đấm một cú bay thẳng ra ngoài, sau đó cả người nện mạnh xuống nền đất.
“Phụt!”
Sau khi ngã xuống mặt đất, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, mặt mũi tái nhợt.
Thạch Hàn nhìn hắn và cười đầy giễu cợt:
“Với thực lực cỏn con này của mày mà vừa rồi cũng dám ngông cuồng như vậy sao? Mày mới thật sự là nực cười ấy.”
Tên hộ pháp đầu trọc nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Vừa rồi đúng là hắn đã chê cười Thạch Hàn, hắn không ngờ rằng, một người tự dưng là vừa mới bước vào Hư Đan Cảnh, vậy mà lại mạnh tới mức này!
Những người của gia tộc nhà họ Trần đứng xung quanh, hiện giờ cũng đã hoàn toàn im bặt.

Bọn họ không ngờ rằng, hộ pháp đứng đầu trong tám vị hộ pháp lại bị đánh bại dễ dàng như thế!
Lúc này, tên hộ pháp đầu trọc đã được những tên hộ pháp khác đỡ đứng dậy.

“Tất cả cùng xông lên!” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Bảy tên hộ pháp còn lại nhìn nhau rồi gật đầu.
“Giết!”
Bảy tên hộ pháp này lập tức xông thẳng về phía Thạch Hàn, tên đầu trọc lấy tay lau vết máu trên khóe miệng, sau đó cũng cùng xông tới.
“Bạch Hổ, chúng ta cũng cùng đánh đi, cứ giải quyết mấy tên hộ pháp của Hư Đan Cảnh này trước đã, lát nữa mới bớt đi chút phiền phức.” Lâm Thiên cầm thanh kiếm đỏ rực trong tay.
“Ừm!”
Bạch Hổ cũng gật đầu.
Ngay lập tức, Lâm Thiên và Bạch Hổ cũng xông lên phía trước.
Sau khi hai người phóng ra nội lực, các đệ tử của gia tộc nhà họ Trần đứng quanh đó đều có thể cảm nhận được, Lâm Thiên, Bạch Hổ, Thạch Hàn, ba người họ đều thuộc Hư Đan Cảnh.
“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình, ba thằng nhãi ở Hư Đan Cảnh mà cũng dám xông vào xào huyệt của gia tộc họ Trần chúng ta, bọn chúng rõ ràng là tìm chỗ chết mà!”
“Kể cả bọn chúng đều là những kẻ đứng đầu trong Hư Đan Cảnh đi chăng nữa, thì cũng chỉ có ba người thôi, địch thế nào nổi, tám vị hộ pháp liên thủ lại với nhau, ba tên này chỉ có nước chết thôi!”
Các đệ tử của gia tộc nhà họ Trần đều tỏ vẻ khinh thường.
Ba kẻ Hư Đan Cảnh mà định làm náo loan gia tộc nhà họ Trần sao? Điều này trong mắt bọn họ, rõ ràng là một điều viển vông.
Trên đỉnh núi cách đó 1km.
“Vừa rồi cái tên đó đấu tay đôi mặc dù đã thắng, nhưng lần này là tám đánh ba, e là ba bọn họ thua chắc rồi.” Người phụ nữ mặc đồ trắng nói.

“Phải đấy, thật đáng tiếc cho ba người bọn họ.” Ông lão lắc đầu cảm thán.
Trước cổng gia tộc nhà họ Trần.
Lúc này, Lâm Thiên đã xông tới trước mặt ba tên hộ pháp Hư Đan Cảnh.
Bọn họ nhìn Lâm Thiên tay cầm kiếm thì cũng thi nhau lấy đao ra, chuẩn bị liều mạng quyết chiến với anh.
“Thằng ranh, chịu chết đi!”
Một trong số ba tên hộ pháp vung đao hướng về phía Lâm Thiên.
“Thằng đáng chết phải là mày mới đúng!” Lâm Thiên cười khẩy một tiếng.
Cùng lúc đó, anh cũng giơ thanh kiếm Xích Huyết trong tay lên rồi chém mạnh.
“Keng!”
Đi cùng với âm thanh va chạm của kim loại, thanh đao trong tay tên hộ pháp bỗng chốc bị chặt làm hai nửa.

Xích huyết kiếm vẫn chưa dừng lại, lập tức chém một nhát vào cổ tên hộ pháp.


Bình Luận (0)
Comment