Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 423.4 - Chương 423.425

423: Dừng Lại Cho Tôi!


Bên dưới, trước cửa dòng họ họ Trần.
Lâm Thiên đã thua cuộc mà hai người Thạch Hàn và Bạch Hổ cũng rơi vào hoàn cảnh ảnh xấu, tình hình không tốt.
Cuối cùng Thạch Hàn và Bạch Hổ phải vượt cấp để đấu nhưng cũng không kéo được bao lâu lắm, kết cục hôm nay đã rất rõ ràng
Gia chủ họ Trần cầm bảo kiếm trong tay, đi đến trước mặt Lâm Thiên.
Lúc này Lâm Thiên đã đứng dậy nhưng hơi thở yếu hơn trước nhiều.
"Lâm Thiên, với tình trạng của cậu lúc này, căn bản đã không còn tư cách đấu với tôi, chuẩn bị chịu chết đi!" Gia chủ Họ Trần giơ kiếm trong tay lên.

"Dừng lại cho tôi!"
Một tiếng Hét to vang lên, truyền đi khắp đỉnh núi.
Lâm Thiên nhìn thấy đầu tiên, đó là sư phụ của Bạch Hổ, đạo trưởng đạo quán Vân Nam.
Đạo trưởng tiên phong đạo cốt đứng đầu một phái, tay cầm kiếm đi tới.
"Đạo trưởng sao người lại tới đây?" Lâm Thiên nhìn đạo trường, kinh ngạc không thôi.
Đạo trưởng đã nói, ông từng thề rằng sẽ không sinh nảy sinh bất cứ gút mắc gì với tám dòng họ lánh đời lớn.
"Sư phụ!" Bạch Hổ sau khi nhìn thấy đạo trưởng, vui không kể xiết.
"Sao tôi có thể bỏ rơi đồ nhi Bạch Hổ của tôi chết tại đây được, vì đồ nhi Bạch Hổ của tôi, cũng vì để trả lại nhân tình cho cậu.

Tôi chỉ có thể vi phạm lời thề năm xưa.

Cùng lắm thì bị sét đánh mà thôi." Lời này của đạo trưởng rất rõ, ông chuẩn bị giúp bọn họ.
"Vậy cảm tạ đạo trưởng trước." Lâm Thiên lộ ra một nụ cười vui sướng, với Lâm Thiên mà nói đạo trưởng đột nhiên xuất hiện giống như cọng rơm cứu mạng cậu vậy.
Gia chủ Họ Trần nhìn về phía đạo trưởng: "Tôn Lương, tại sao lại là ông?" Gia chủ họ Trần nhận ra đạo trưởng Tôn Lương.

(Tôn Lương tên thật của đạo trưởng Vân Nam)
Dù sao thì đạo trưởng cũng là cường giả Kim Đan trong giới tu chân ở Hoa Quốc.

Ở Hoa Quốc, cường giả Kim Đan là tồn tại rất cao, có thể tự mình lập ra một môn phái, hơn nữa cường giả kim đan cũng không có mấy người, mọi người đương nhiên là biết đến Tôn Lương.
"Tôn Lương, không phải ông đã thề rằng ông không dây dưa với hồng trần, chỉ ở trên đạo quan của ông.

Dốc lòng tu luyện hết quãng đời còn lại sao? Bây giờ lại muốn tới đây xen vào chuyện của người khác?"
Gia chủ Họ Trần lạnh giọng nói
"Thằng chó chết Họ Trần, người đang đối chiến với hai vị trưởng lão của nhà ông chính là đệ tử thân truyền của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn nó chết ở đây được!" Đạo trưởng nói.
"Cậu ta là đồ đệ của ông? Thế thì dễ rồi, tôi đảm bảo sẽ thả cậu ta ra, tôi chỉ giết tên Lâm Thiên kia hẳn là được nhỉ?" Lâm Thiên cắn răng nói
Gia chủ họ Trần rất rõ, đạo trưởng Tôn Lương là một cường giả kim đan.

Nếu đạo trưởng tham gia vào trận chiến này, bắt tay với Lâm Thiên chỉ, sợ ông gặp rắc rối rồi.
Cho nên gia trưởng Họ Trần trong lòng rất khó chịu đạo trưởng nhưng ông vẫn quyết định thỏa hiệp với đạo trưởng.

"Tôi biết tính của đồ nhi tôi, nó nhất định sẽ không bỏ lại Lâm Thiên mà đi theo tôi.

Vậy nên cũng chỉ còn một cách đó là đánh bại ông."
Gia chủ họ Trần híp mắt nói: "Đánh bại tôi? Tôn Lương ông chưa chắc có khả năng này." Gia chủ Họ Trần cười lạnh một tiếng.
"Có thể đánh bại ảnh ông hay không, đánh một trận là biết." Sau khi đạo trưởng nói xong, nhằm về phía Họ Trần mà ra tay.
"Cheng cheng!" Hai người đã giao chiến với nhau sau trong khoảng thời gian ngắn, đánh đến không phân đường cao thấp.

Chiến trường cũng cực kỳ giằng co.
Lâm Thiên vận khí chỉnh lại trạng thái
"Để tôi tới phá vỡ ở chiến trường cân bằng này đi." Lâm Thiên lộ ra nụ cười, ngay sau đó cầm kiếm vọt lên.

424: Phụt!


"Đạo trưởng, chúng ta cùng bắt tay với nhau." Lâm Thiên nói

"Được." đạo trưởng gật đầu.

Thật ra đạo trưởng đến đây đã vài phút rồi, chỉ là ông vẫn luôn thấy Lâm Văn chiếm thế mạnh cho nên cũng không hiện thân, mãi cho đến khi Lâm Thiên thua ông mới hiện thân. Vậy nên ông cũng biết được sự lợi hại của Lâm Thiên, sau khi Lâm Thiên tham gia, cuộc chiến lập tức biến thành hai đánh một. Kết quả không cần nói nhiều, thế cân bằng đã bị phá vỡ. Gia chủ họ Trần không ứng phó nổi, vô cùng chất vật.

Trên đỉnh núi cách đó 1000m

"Kia... kia là Tôn Lương? Không ngờ ông ta lại xuất hiện, hơn nữa lại còn giúp Lâm Thiên đấu với dòng họ Họ Trần. Ông ta xuất hiện đã thay đổi cả thế cục rồi." Lão già kinh ngạc cảm thán.

"Tôn Lương? Ông ta là ai? Tại sao tôi chưa chưa từng nghe qua cái tên này?" Cô gái áo trắng có vẻ nghi hoặc

"Trước đây 20 năm, Tôn Lương chính là thiên tài của Giới Tu Chân Hoa Quốc. Bởi vì một chút Ân Oán cá nhân, 20 năm trước ông ta đã thoái ẩn giang hồ, ở trong đạo quan nơi núi sâu, những tu sĩ trẻ tuổi như các cô không biết đến ông ta cũng là chuyện bình thường." Lão già nói

"Thì ra là thế." Cô gái áo trắng bừng tỉnh. Dừng một chút, cô gái áo trắng lại nói tiếp: "Vậy Tôn Lương cũng là Kim Đan, ông ta và Lâm Thiên bắt tay nhau, gia chủ Họ Trần chỉ sợ là gặp nguy rồi. Trận chiến hôm nay càng ngày càng xuất sắc." Lão già gật đầu

"Đúng vậy, nếu gia chủ họ Trần không không lo nổi, rất có khả năng hôm nay sẽ lật thuyền trong mương, chôn vùi cả dòng họ Họ Trần. Nhưng đến cuối cùng sẽ thành như nào, cứ xem tiếp đi." Hai người bọn họ cũng không ngờ trận chiến hôm nay lại có nhiều chuyển biến như vậy, trình độ xuất sắc xưa nay chưa từng có, đến nỗi kết quả như nào cũng khó mà đoán trước.

Trước cửa dòng họ họ Trần.

Các thành viên của dòng họ Họ Trần chạy tới đây xem ngày càng nhiều, bọn họ nhìn thấy gia chủ nhà mình đang giao chiến với Tôn Lương và Lâm Thiên, lại còn rơi vào thế yếu. Vẻ mặt lo lắng không thôi.

Ở giữa sân đã thành tình huống hai đánh một, gia chủ họ Trần ứng phó cực kỳ nan giải.

Bởi vì hai đánh một cho nên gia trưởng nội dung không cẩn thận trúng một kiếm của đạo trưởng, kiếm của đạo trưởng đâm thẳng vào bụng gia chủ họ Trần.

"Phụt!" Gia chủ họ Trần phun ra một ngụm máu tươi.

Đạo trưởng rút kiếm ra, họ Trần không ngừng lùi về phía sau, sau khi lùi năm, sáu bước, mới dùng kiếm trong tay để chống đỡ cơ thể tại chỗ. Máu tươi chơi nhuộm đỏ cả quần áo của ông.

"Không ổn rồi! Nhìn đi! Gia chủ thua rồi!"

"Phải làm sao bây giờ? Gia chủ cũng không đánh được bọn họ, vậy còn ai có thể đánh lại bọn họ đây." Khi các thành viên của dòng họ Họ Trần nhìn thấy gia chủ trúng một kiếm, mọi người có vẻ vô cùng lo lắng. Gia chủ của bọn họ là trụ cột cũng là người mạnh nhất dòng họ Họ Trần.

Trong mắt bọn họ gia chủ họ Trần chính là tồn tại cao nhất, trong lòng bọn họ rất rõ, một khi gia chủ không còn thì gmdòng họ họ Trần cũng xong đời! Sao bọn họ có thể không lo lắng được?

Từ giữa sân, Lâm Thiên và đạo trưởng thu kiếm lại sau lưng, nhìn gia chủ Họ Trần cũng không tiếp tục tấn công nữa. Gia chủ họ Trần sau khi trúng một kiếm, hơi thở nặng nề hơn trước rất nhiều. Vết thương làm sức chiến đấu của ông giảm xuống, hiển nhiên gia chủ bộ dung cũng đã mất đi đi tư cách tiếp tục chiến đấu.

"Gia chủ Họ Trần, ông thua rồi!" Lâm Thiên nhìn chằm chằm gia chủ họ Trần, bình tĩnh nói.

Lâm Thiên và Đạo trưởng bắt tay với nhau quả thật là nắm chắc phần thắng, đến nỗi đại trưởng lão và nhị trưởng lão của dòng họ Họ Trần cũng ngừng đánh nhau với Thạch Hàn và Bạch Hổ. Dù sao thì gia chủ của bọn họ đã thua rồi, họ có đầu tiếp cũng không có ý nghĩa gì.


425: Nhóc Con


"Thắng làm vua, thua làm giặc. Lâm Thiên cậu có thể chỉ dựa vào cảnh giới hư đan cảnh mà phát ra sức chiến đấu kh ủng bố như vậy, còn có thể để khiến Tôn Lương giúp đỡ, tôi quả thật không thể không nhận thua." Gia chủ Họ Trần cắn răng nói.

Ông cũng phải thừa nhận là ông quả thật đã thua rồi. Ông tạo ra tất cả những thứ này, vốn là để giết thiết Lâm Thiên. Gia chủ Họ Trần tưởng rằng chuyện này dễ như trở bàn tay, không ngờ lại tới nông nỗi này. Tới bây giờ ông không những không thể gi3t chết Lâm Thiên mà còn mua dây buộc mình, tự mình hại mình. Đương nhiên, nguyên nhân của tất cả sự việc là do Lâm Văn mạnh hơn sơn ông tưởng tượng rất nhiều.

Gia chủ họ Trần cắn răng tiếp tục nói: "Lâm Thiên, tôi đồng ý với yêu cầu trước đây của cậu, sẽ thả người phụ nữ của cậu ra, trả lại cho cậu. Cậu và Tôn Lương cứ vậy rời đi, sao nào?"

"Ồ, đã đến mức này rồi ông muốn nói gì cũng được à? Chỉ sợ là đã muộn rồi, ông mơ cũng đẹp quá nhỉ? Bây giờ ông không có tư cách gì để nói với tôi." Lâm Thiên cười lạnh

"Nói vậy cậu muốn như nào?" Ánh mắt gia chủ Họ Trần nhìn chằm chằm Lâm Thiên. Ánh mắt Lâm Thiên ngừng một lúc

"Đơn giản thôi, để tôi giết ông, sau đó giết cả dòng họ họ Trần của ông!"

Gia chủ Họ Trần nghe được dòng những lời này đồng tử lập tức thu bé lại

"Nhóc con, dã tâm của cậu cũng quá lớn rồi, lòng người không đủ để rắn nuốt voi. Dòng họ họ Trần tôi truyền thừa nhiều năm như vậy, cậu cho rằng chỉ bằng hai người các cậu là có thể tiêu diệt dòng họ họ Trần của tôi? Nếu thật sự muốn đánh đến cá chết lưới rách, ai cũng không có lợi."

Gia chủ họ Trần lạnh giọng.

Lâm Thiên ngưng mắt một lúc: "Phải chứ? Tôi muốn xem thử xem ông còn con át chủ bài nào không, đừng nói liên thiên nữa, để tôi làm thịt ông trước đã!"

Ngay sau đó Lâm Thiên trực tiếp cầm kiếm phóng về phía gia chủ họ Trần. Gia chủ họ Trần vừa trúng một kiếm khiến cho cho thực lực của ông giảm sút rất mạnh. Với tình huống này, Lâm Thiên tự tin một mình cậu là có thể đấu được với ông. Gia chủ một dung thấy Lâm Thiên vọt tới, chỉ có thể chịu đựng vết thương, vung kiếm ngăn cản.



"Chang chang chang!" Sau khi giao thủ vài chiêu, gia chủ họ Trần lùi về phía sau không ngừng, mỗi bước lại phá vỡ từng phiến đá dưới chân. Sau khi ổn định lại cơ thể, gia chủ họ Trần phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

Hiển nhiên bây giờ xa chủ họ Trần đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ thôi.

"Gia chủ họ Trần, nếu ông còn con át chủ bài gì thì cứ việc lấy ra, nếu không có thì hôm nay ông phải chết rồi!" Lâm Thiên dùng kiếm chỉ vào gia chủ họ Trần.

"Nếu đã đến bước này, vì sự tồn vong của dòng họ Họ Trần, không thể không làm vậy." Gia chủ Họ Trần lộ ra sắc mặt dữ tợn.

Ngay sau đấy gia chủ họ Trần lấy ra một khối ngọc bội, trực tiếp bóp nát ra.

Sau núi của dòng họ họ Trần có một cái hang, một cụ già mái tóc bạc phơ ngồi bất động trong hang đá, mọi người mà nhìn thấy chắc sẽ nghĩ ông là là một tác phẩm điêu khắc.

Lúc này cái ông cụ đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt hiện lên một tia sắc bén. Ngay sau đấy lão già dậm chân bay thẳng lên không trung, ra khỏi hang

Ở cửa của dòng họ Họ Trần.

Trên núi các thành viên của dòng họ Họ Trần nhìn thấy gia chủ đã thua, ai nấy cũng hoảng sợ, trong không khí sợ hãi có một người khi tách đám người đi đến giữa sân.

"Nhóc con, tất cả là do cậu tự rước lấy, vốn dĩ đã cho cậu cơ hội sống, nhưng bây giờ chính cậu lại từ bỏ cơ hội đấy. Vậy nên cậu chuẩn bị chịu chết đi!" Gia chủ Họ Trần dữ tợn.

Bình Luận (0)
Comment