Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 452



“Lâm Thiên, sao anh không biết tôi rời đi thành phố Bảo Thạnh đi thủ đô Hà Nội chỉ để tránh anh? Sao anh lại đến thủ đô Hà Nội tìm tôi! Anh là cái thá gì chứ!” Hố mắt Tô Bảo Nhi đỏ lên.
Thực ra trong lòng Tô Bảo Nhi rất phức tạp, cô sợ Lâm Thiên đến, bởi vì cô rất muốn quên Lâm Thiên.
Lâm Thiên đến đây, làm lòng cô lại xao động lần nữa.
Nhưng vì vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi mừng.

Lâm Thiên tới Hà Nội chỉ để tìm cô, chứng tỏ Lâm Thiên để ý cô!
Nội tâm và lý trí của phụ nữ đôi khi mâu thuẫn với nhau như vậy.
“Tô Bảo Nhi, việc đã xảy ra giữa hai chúng ta đã làm chúng ta không thể thôi ràng buộc với nhau.” Lâm Thiên vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, Dịch Vi đứng ở bên cạnh chen vào nói:
“Tô Bảo Nhi, anh ta là nhân tình của em ở dưới quê lên? Theo chị thấy, không khéo anh ta thấy em live stream hot lên, muốn đến thủ đô Hà Nội ăn vạ em.


Em cần phải cẩn thận, đừng để anh ta lừa gạt.”
Lâm Thiên nhìn về phía Dịch Vi nói: “Này cô, cô đừng có nghĩ xấu về người khác.

Tôi tuy thiếu rất nhiều thứ, nhưng duy độc chỉ không thiếu tiền.

Tiền tôi có rất nhiều.”
“Tiền anh có rất nhiều? Phụt!” Dịch Vi lập tức che miệng cười nhạo.
Lâm Thiên biết Dịch Vi này cho rằng anh ta đang khoác lác.

Lâm Thiên cũng lười để ý đến cô ta mà tiếp tục nhìn về phía Tô Bảo Nhi.
“Tô Bảo Nhi, cô nói rằng cô tới thủ đô Hà Nội là vì theo đuổi ước mơ.

Hiện tại nhìn ước mơ của cô đang dần dần trở thành sự thật, tôi thấy rất vui!” Lâm Thiên mỉm cười nói.
Tô Bảo Nhi yên lặng một hồi, cắn răng nói: “Nếu anh đã tới, vậy ở đây mấy ngày rồi hẵng trở về.

Cứ coi như là đi du lịch ở thủ đô Hà Nội thôi.”
Vốn dĩ Tô Bảo Nhi muốn nói là, thôi anh trở về đi.
Nhưng cô cũng không biết vì sao bật thốt ra khỏi miệng, lại biến thành những lời này.
Dịch Vi đứng ở bên cạnh vẻ mặt kinh ngạc: “Tô Bảo Nhi, em…… Sao em lại muốn để anh ta ở thủ đô Hà Nội? Emchắc chắn chứ? Anh ta tới tìm em, vừa thấy là không có ý tốt.

Em cần phải cẩn thận một chút chứ.”
“Không có việc gì đâu, Dịch Vi.” Tô Bảo Nhi nói.
Lúc này, điện thoại của Dịch Vi reo lên.

“Này, anh yêu, anh đã trở lại Hà Nội rồi à? Được được được, em lập tức đến đó ngay.” Dịch Vi nở nụ cười tươi tắn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
“Tô Bảo Nhi, bạn trai chị vừa mới trở lại thủ đô Hà Nội, muốn mời chị ăn cơm.

Chúng mình đi cùng nhau đi.

Vừa hay giới thiệu với em bạn trai của chị, lúc trước không phải em đã hỏi qua chị sao.” Dịch Vi cười nói.
“Đương nhiên không thành vấn đề, vừa lúc giúp chị xem xét anh ta.” Tô Bảo Nhi mỉm cười đồng ý.
“Còn anh ta thì sao?” Dịch Vi nhìn về phía Lâm Thiên.
“Nếu chị không ngại thì cho anh ấy đi cùng.” Tô Bảo Nhi nói.
“Này chàng trai, cậu từ nơi khác tới, chắc là chưa ăn bữa cơn ở thủ đô Hà Nội đúng không? Hôm nay coi như cậu gặp may mắn.

Nể mặt Tô Bảo Nhi, để cậu ăn không trả tiền một lần.” Dịch Vi nói với Lâm Thiên.
“Hờ hờ.” Lâm Thiên lạnh lùng cười.
Với tài sản của Lâm Thiên, có gì muốn ăn mà không được đâu?
Nếu không phải là vì Tô Bảo Nhi muốn đi, Lâm Thiên chắc chắn sẽ không đi.
Cứ như vậy, ba người xuống lầu, sau đó gọi xe taxi, đi đến một quán ăn trông có vẻ xịn xò.
Sau khi nói tên của người đã đặt bàn ăn trước, ba người được người phục vụ đưa đến ghế lô rồi xuống.
Còn bạn trai của Dịch Vi thì chưa tới.
“Tô Bảo Nhi, lúc trước ở Bảo Thạnh, tôi không nhận ra cô lại hát hay như vậy.

Nếu cô mà không đến Hà Nội, chỉ e thế giới này đã thiếu một ngôi sao ca nhạc lớn rồi.” Lâm Thiên mỉm cười nói.
“Siêu sao? Chỉ e tôi vĩnh viễn không làm được.


Vụ việc sao chép sẽ vĩnh viễn gắn ở trên người tôi.

Giới giải trí là như vậy.

Chỉ cần có một điểm đen, người khác sẽ mãi dùng cái điểm đen này bôi đen tôi.

Cho dù làm thế nào cũng không thay đổi được.” Tô Bảo Nhi cụt hứng lắc đầu.
“Tô Bảo Nhi, tuy tôi không biết chuyện sao chép rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Nhưng tôi tin cô chắc chắn sẽ không sao chép.

Cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện như thế nào được không?” Lâm Thiên mở miệng dò hỏi.
Dịch Vi vội vàng nói: “Chàng trai, lời cậu nói tôi cũng đồng ý.

Tôi cũng cảm thấy Tô Bảo Nhi chắc chắn không sao chép.

Tô Bảo Nhi là người tốt như vậy, sao lại làm việc như sao chép chứ!”


Bình Luận (0)
Comment