Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 465



Người đàn ông vừa chế nhạo vừa tùy ý ném chiếc vòng bạc vào hộp quà.
Chu Quốc Huy nghe xong lời này, sắc mặt đỏ bừng.
“Anh ...!Anh là ai! Anh cùng Vương Ngọc Mai có quan hệ gì!” Chu Quốc Huy nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tào Kim, bạn trai của Vương Ngọc Mai, mới ba ngày trước, cô ấy đã hứa sẽ làm bạn gái của tôi.” Tào Kim cười nhạo nói.
Chu Quốc Huy sắc mặt thay đổi rõ rệt: “Cái gì, anh… Anh chẳng lẽ không biết cô ấy đã có bạn trai sao?”
“Tôi biết, nhưng thế thì sao, chỉ cần cô ấy chưa kết hôn, tôi hợp tình hợp lí, chấp nhận hay không là việc của cô ấy, cậu không thể ép cô ấy, cũng nên trách cậu không biết thân biết phận, cậu nghĩ cậu là ai?” Khi Tào Kim nói điều này, anh ta vẫn đang nghịch chùm chìa khoá chiếc Maserati.
Chu Quốc Huy nghe được một lúc, sắc mặt càng thêm khó coi.
“Ngọc Mai, em… em thực sự đồng ý với anh ta sao?” Chu Quốc Huy dường như không thể tin được.
Vương Ngọc Mai suy nghĩ một chút rồi nói:” Đúng vậy, anh ấy đuổi theo em được hai tháng, mới ba ngày trước, em đã đồng ý với anh ấy.



Khi Chu Quốc Huy nghe lời thú nhận của bản thân Vương Ngọc Mai, anh ta tái mặt và loạng choạng, như thể ngày tận thế sắp đến và thế giới chuẩn bị kết thúc vậy.
“Quốc Huy! “Lâm Thiên nhanh chóng giữ lấy Quốc Huy.
Chu Quốc Huy tái mặt nhìn bạn gái anh, Vương Ngọc Mai, nghiến răng hỏi:
“Tại sao! Vương Ngọc Mai, chúng ta cùng nhau lớn lên, đã bên nhau từ khi còn nhỏ, cùng nhau hứa hẹn tốt đẹp, hứa trọn đời kiếp kiếp, sao em lại muốn thay lòng! Anh làm việc trong một nhà máy và bán sống bán chết để tăng ca! Anh ăn uống tiết kiệm không bao giờ dám đến nhà hàng để ăn.

Thậm chí không bao giờ đi dự tiệc, có khi ăn hai bữa một ngày, chỉ để dành tiền cưới em, để có thể sống tốt hơn ! “
Vương Ngọc Mai lắc đầu và nói:” Chu Quốc Huy, con người có thể thay đổi.

Em quả thật đã thề non hẹn biển với anh, nhưng sau khi đến Hà Nội, em nhận ra rằng thế giới này rộng lớn hơn em nghĩ.

Tào Kim chỉ tuỳ tiện tặng quà cho em, giá trị còn cao hơn cả số lương một năm của anh.”
“Vương Ngọc Mai, em ...!sao em có thể như vậy chứ!” “Chu Quốc Huy trông có vẻ buồn bã và tuyệt vọng.
Đối với Chu Quốc Huy, sự chăm chỉ của anh ấy trong mấy năm qua đều dành cho Vương Ngọc Mai.
Anh ấy có thể làm thêm ngày đêm, dù vất vả và mệt mỏi, nhưng anh ấy mang trong mình một niềm tin vững chắc.
Nhưng giờ đây trong phút chốc, niềm tin đó đã hoàn toàn sụp đổ!
“Quốc Huy, em biết điều này đối với anh là tàn nhẫn, nhưng thế giới vốn dĩ đã rất tàn nhẫn rồi.” Vương Ngọc Mai nói.

Lúc này, Tào Kim đã bước tới và ôm Vương Ngọc Mai.
“Ngọc Mai, anh đã đặt một chỗ ở khách sạn Kim Nguyên Bảo đối diện, đã bao trọn một phòng.

Đi thôi, chúng ta đi ăn thôi.

Sau bữa cơm, buổi chiều anh sẽ dẫn em đi chơi.” Tào Kim nói với một nụ cười.
Sau đó, Tào Kim quay đầu lại và nói với một số nhân viên của cửa hàng: “Mọi người, hôm nay là sinh nhật của Ngọc Mai.

Tôi đãi, đi, mọi người đi đến khách sạn đối diện ăn cơm!”
Tất cả những người làm việc trong cửa hàng hoa này đều là nhân viên nữ.
“Anh Tào, tụi em còn phải làm việc! “
“Vâng, Anh Tào.

Tụi em vẫn chưa hoàn thành công việc của mình nên không thể đi được.”
Một vài nhân viên nữ trong cửa hàng bắt đầu dồn dập nói.
“Chuyện đơn giản thôi.

Hôm nay, tôi sẽ mua tất cả số hoa mà các cô có ở đây và đưa cho Ngọc Mai.


Bây giờ các cô đã bán hết sạch rồi tất cả có thể nghỉ làm.” Tào Kim vui vẻ nói
“Ôi, Anh Tào thật tuyệt vời! “
“Anh Tào thật hào phóng!” Cô gái viên trong cửa hàng hoan hô khen ngợi.
Một cô gái viên thậm chí còn nói: “Ngọc Mai, cậu chọn ở bên Tào Kim.

Đó chắc chắn là sự lựa chọn đúng đắn nhất.

Nếu cậu ở bên cạnh con người khố rách áo ôm kia, tương lai nhất định phải chịu cực đó.”
Các cô gái viên khác trong cửa hàng cũng bắt đầu nhao nhao lên: “Đúng vậy, Ngọc Mai, xã hội này vẫn phụ thuộc vào tiền.”
Sau khi Tào Kim nghe được những lời này, anh ta mỉm cười nhìn Chu Quốc Huy.
“Cậu nhóc, thừa nhận thất bại đi, chỉ loại người như cậu?”Vừa nói Tào Kim vừa dùng tay vỗ nhẹ vào mặt Chu Quốc Huy hai cái.
“Bịch!” Lâm Thiên nắm lấy tay Tào Kim.
“Này cậu, cậu muốn làm cái gì?” Tào Kim nhìn chằm chằm Lâm Thiên.
“Cho anh một cơ hội, xin lỗi bạn của tôi, sau đó cút liền ra khỏi tiệm hoa!” Lâm Thiên liếc mắt một cái lạnh lùng nói.


Bình Luận (0)
Comment