Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 535

Vé vào cửa là ba tỷ năm trăm triệu cũng là giới hạn tốt nhất, người bình thường tuyệt đối sẽ không bỏ số tiền này chỉ để đến xem thi đấu, điều này vô hình trung đã ngăn lại rất nhiều người, chỉ có người có tiền mới có thể lên núi xem thi đấu.

Điện thoại và một số sản phẩm kỹ thuật số không được phép mang lên núi, đến cả xe cũng không được phép lên, mặc dù quy tắc khắt khe như vậy, nhưng cho dù người đến là chủ tịch của tập đoàn lớn, hay là gia chủ của gia tộc lớn, có khối tài sản hàng chục nghìn tỷ cũng phải tuân theo quy tắc này.

Bởi vì các quy tắc là do Bạch Vân Các đặt ra.

Lâm Thiên đậu xe bên ngoài, sau đó để điện thoại vào trong xe, sau khi để máy dò kim loại kiểm tra xong thì mới được vào trong.

Sau khi vượt qua trạm kiểm soát, sẽ có một xe tham quan đưa người lên núi.

Lâm Thiên trực tiếp ngồi vào sẽ tham quan, đi lên đỉnh núi.

Trên xe tham quan có một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy ren, hiển nhiên là cô ta cũng lên núi để xem trận thi đấu ngầm, đúng lúc ngồi cùng xe với Lâm Thiên.

Cô ta trông khoảng ba mươi tuổi, nhưng vẫn còn bộ dáng thướt tha, khí tức phát ra trên người cô ta, ngược lại còn có sức hút đặc biệt và quyến rũ hơn cả thiếu nữ.

“Em trai, nhìn cậu rất lạ, hình như tôi chưa thấy cậu ở Hà Nội bao giờ.” Người phụ nữ chủ động nói chuyện với Lâm Thiên.

“Tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt ở Hà Nội mà thôi, cô không biết tôi cũng rất bình thường.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Có thể vào được đây đều không phải người bình thường, có thể kết bạn không? Tôi lớn hơn cậu, nếu cậu không ghét bỏ thì có thể gọi tôi là chị Bạch, tôi là chủ tịch của tập đoàn thương mại Bạch Hằng.”

Người phụ nữ vừa nói, vừa đưa bàn tay thon thả ra bắt tay với Lâm Thiên.

Lâm Thiên liếc nhìn bàn tay xinh đẹp của người phụ nữ, thản nhiên nói: “Tôi tên Lâm Thiên, xin lỗi, tôi không muốn lợi dụng phụ nữ xa lạ, nên không thể bắt tay được.”

Mặc dù vận đào hoa là niềm mơ ước của nhiều đấng mày râu.

Nhưng Lâm Thiên nghĩ rằng mình đã có đủ phụ nữ rồi, Lâm Thiên không muốn dính vào vận đào hoa nào nữa.

“Ha ha, em trai thật là thú vị, rất nhiều đàn ông đều muốn lợi dụng tôi, người đàn ông từ chối tôi như cậu, ngược lại rất hiếm.” Chị Bạch che miệng cười nói.

“Người phụ nữ có sự nghiệp thành công như cô, cũng rất hiếm.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

Lâm Thiên đã nghe qua tập đoàn thương mại Hằng Viễn, nghe mói là một công ty được lên sàn chứng khoán, tổng giá trị thị trường khoảng ba năm nghìn tỷ, có thể nói là rất bình thường ở Hà Nội.

Nhưng một người phụ nữ như cô ta có thể ngồi lên chức chủ tịch tập đoàn thương mại Bạch Hằng, thì không thể tầm thường được, hiển nhiên cô ta phải có đủ bản lĩnh, năng lực và quyết đoán thì mới được.

“Em trai, tôi nghe giọng của cậu là đến từ nơi khác đúng không? Sao lại muốn đến Hà Nội vậy.” chị Bạch vẫn cười.

“Muốn đến Hà Nội xông xáo một chút, làm chút kinh doanh nhỏ.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Ồ? Trình độ của Hà Nội rất sâu, rất khó để xông xáo đấy, cậu có quan hệ gì ở Hà Nội không? Có nhân mạch không?” chị Bạch hỏi.

“Không có.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Nếu cậu không có bất kỳ quan hệ, nhân mạch gì ở Hà Nội, vậy cậu chỉ có thể chết ngạt ở vùng nước sâu Hà Nội này thôi.” Chị Bạch nói.

Lâm Thiên giơ nắm đấm ra, thản nhiên nói: “Không có quan hệ, không có nhân mạch, tôi sẽ dùng nắm đấm của tôi đánh ra, người nào dám cản tôi, sẽ phải chết.”

Lâm Thiên thấp giọng nói những lời này, nhưng vẫn tràn đấy bá khí.

“Chậc chậc, em trai, cậu thật sự quá thú vị rồi, có điều tôi phải nhắc nhở cậu, bây giờ nắm đấm đã trở lên vô dụng từ lâu rồi, có súng mới có tác dụng.” chị Bạch cười nói.

Hiển nhiên, chị Bạch không hề coi trọng lời nói của Lâm Thiên, lúc này, thậm chí cô ta còn cảm thấy buồn cười.

Trong lòng chị Bạch thậm chí còn nghĩ, thanh niên bây giờ còn chưa bước chân vào xã hội, nghĩ xã hội đơn giản như vậy sao?

Đương nhiên rồi, chị Bạch vốn đã thành thạo quan hệ giữa con người với nhau, hiển nhiên sẽ không nói những lời này ra.

“Đúng rồi, chắc đây là lần đầu tiên cậu đến tham gia thi đấu ngầm đúng không?” Chị Bạch hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Thiên gật đầu đáp lại.

“Nếu đã như vậy, tôi đoán chắc cậu cũng không có bạn bè gì ở Hà Nội, vậy thì đi cùng nhau đi, tôi có thể giới thiệu trận thi đấu ngầm cho cậu.” Chị Bạch nói.

Xe tham quan đi hai mươi phút mới lên đỉnh núi.

Dọc đường, chị Bạch rất nhiệt tình nói chuyện với Lâm Thiên, còn giới thiệu tình huống của thi đấu ngầm cho Lâm Thiên, Lâm Thiên cũng không phản bác, rất lễ phép nghe.

Vừa mới lên đỉnh núi, đã có thể thấy một quyền quán lớn, nhìn từ bên ngoài thì rất giống phòng tập thể lực, nếu không đi vào, chỉ đứng ngoài nhìn thì sẽ nghĩ đây là một phòng tập thể lực.

Cổng vào quyền quán.

“Dô, đây không phải Lâm Thiên sao?”

Khi Lâm Thiên và chị Bạch đang soát vé, thì sau lưng truyền đến một giọng nói.

Lâm Thiên vừa nghe giọng nói này thì thấy có chút quen, quay đầu lại nhìn thì thấy là Chu Tuấn.

Lâm Thiên liến mắt nhìn, có một người đàn ông trung niên mặt vest đứng bên cạnh Chu Tuấn, chắc là cha Chu Tuấn, cũng là gia chủ của nhà họ Chu.

Người ra bên cạnh còn có một ông cụ mặc đạo bào, và một người đàn ông trung niên cũng mặc đạo bào, Lâm Thiên đoán chắc bọn họ là người mà nhà họ Chu thuê đến để thi đấu.

Quả thật Lâm Thiên có thể cảm nhận được một khí tức khác thường trên người ông cụ mặc đạo bào này.

“Lâm Thiên, thật sự không thể ngờ lại có thể gặp được mày ở đây, một tên rác rưởi không có quyền lực chỗ dựa gì ở Hà Nội mà cũng dám chạy đến đây tham gia thi đấu ngầm sao? Thi đấu lớn kiểu này không hề có liên quan gì đến mày đâu.” Chu Tuấn cười chế nhạo.

“Sao vậy? Tao đến để mơ mang tầm mắt mà cũng không được sao?” Lâm Thiên cười nói.

Sau đó, Lâm Thiên đổi chủ đề: “Chu Tuấn, gần đây mà yên tĩnh lại rồi sao, sao lại không tiếp tục cử người đến giết tôi vậy? Lẽ nào là sợ rồi sao?”

Lúc trước Chu Tuấn cử liên tiếp hai lần sát thủ đến giết Lâm Thiên, cả hai lần đều thất bại.

Lâm Thiên nghĩ Chu Tuấn sẽ tiếp tục tìm cách giết mình, nhưng sau đó, Chu Tuấn lại dừng lại.

Sau khi nghe thấy vậy, sắc mặt Chu Tuấn hơi trầm xuống.

“Lâm Thiên, mày đừng có mà đắc ý, khoảng thời gian này khác đặc biệt, không có thời gian xử lý này, tao không ngại nói với mày, đợi cuộc thi đấu hôm nay kết thúc, chính là ngày chết của mày.” Chu Tuấn hung ác nói.

Lúc trước Chu Tuấn liên tiếp cử hai lần sát thủ đi giết Lâm Thiên, kết quả đều thất bại, Chu Tuấn cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nên lúc này mới không dám hành động lung tung.

Sau khi hôm qua thầy Nhâm đến nhà họ Chu, Chu Tuấn đã nói xong với học trò của thầy Nhâm, đợi sau trận thi đấu hôm nay kết thúc, học trò của thầy Nhâm sẽ giúp Chu Tuấn ra tay, giết Lâm Thiên, anh ta sẽ cho học trò của thầy Nhâm một phần thưởng tương ứng.

“Vậy tao chỉ có thể rất đáng tiếc nói với mày, trận đấu hôm nay, nhà họ Chu nhất định sẽ bị xử lý rất thảm.” Lâm Thiên cười chế nhạo.

“Các gì? Nhà họ Chu chúng tao bị xử lý rất thảm? Ha ha.” Lúc này Chu Tuấn cười lớn.

Ông chủ Chucũng lắc đầu cười, giống như nghe thấy một chuyện cười vậy.

Chu Tuấn đắc ý cười nói: “Nhóc con, không ngại nói cho mày biết, trong trận thi đấu ngầm hôm nay, nhà họ Chu chúng tao sẽ uy chấn bốn phương, trở thành gia tộc chiến thắng, nếu như mày đã đến đây, vậy thì ngồi trong khán đài mà xem hôm nay nhà họ Chu bọn tao lên đỉnh cao như thế nào đi, ha ha.”

“Vậy sao? Nếu không có tao thì kế hoạch của nhà họ Chu bọn mày có lẽ đã thành công rồi, nhưng hôm nay tao xuất hiện ở đây, đã định sẵn nhà họ Chu bọn mày sẽ phải thất bại rồi.” Lâm Thiên cười.

“Con trai, nói chuyện cùng tên ngu ngốc này làm gì, chúng ta mau vào trong thôi.” Ông chủ Chu thúc giục.

Ông chủ Chu hoàn toàn không thèm nhìn Lâm Thiên, có lẽ trong mắt ông ta, Lâm Thiên vẫn không có tư cách để ông ta nhìn.

Bao gồm cả một già một trẻ mặc đạo bào bên cạnh, đều không nhìn thẳng Lâm Thiên, hiển nhiên bọn họ cũng không hề coi trọng.

Lúc này hai người mặc đạo bào tuyệt đối không nghĩ tới, Lâm Thiên vậy mà lại là kẻ thù lớn nhất hôm nay của bọn họ.

Sau đó, ông chủ Chu dẫn Chu Tuấn, còn có hai người mặc đạo bào đi vào trong quyền quán.

Sau khi nhóm người Chu Tuấn đi vào quyền quán.

“Cha, thằng nhóc đó có thù với con, con đã nói xong với học trò của thầy Nhâm rồi, sau khi kết thúc trận thi đấu hôm nay, thì sẽ thay con đi giết thằng nhóc con đó.” Chu Tuấn nói.

“Được, nhưng sau khi trận đấu kết thúc, không được ra tay trên núi, đợi sau khi xuống núi, mới được động thủ.” Ông chủ Chu nói.

“Con biết, con biết rồi, trên núi là địa bàn của Bạch Vân Các, chúng ta nhất định không được tùy ý giết người trông địa bàn của Bạch Vân Các.” Chu Tuấn cười nói.

“Được rồi, đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”

Lúc này ông chủ Chu sao có thể biết được tất cả những kế hoạch hôm này của ông ta, đều sẽ bị phá hủy trong tay Lâm Thiên.

“Đúng đúng đúng, cha nói rất đúng.” Chu Tuấn cười gật đầu liên tục.

Cửa vào quyền quán.

“Lâm Thiên, cậu... cậu có thù với người nhà họ Chu sao?” Hiển nhiên chị Bạch rất kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment