Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 567

“Tùy cô nghĩ thế nào đều được.” Lâm Thiên bất đắc dĩ xoa tay.

Trước đó Lâm Thiên luyện đan chảy rất nhiều mồ hôi, bởi vì Tần Thi đã đợi ngoài cửa, cho nên Lâm Thiên cũng không kịp tắm rửa liền thay một bộ quần áo rồi ra ngoài, cho nên trên người vẫn hơi có mùi mồ hôi nho nhỏ.

“Tránh nói tôi làm bẩn xe cô, hay là ngồi xe của của tôi đi.” Lâm Thiên lấy một chùm chìa khóa ra.

Tần Thi liền khoá cửa xe, ngồi vào chiếc xe công việc của Lâm Thiên.

Trên xe công việc còn có rất nhiều vết xước, chính là lần trước người đàn ông râu ria kia làm loạn với Lâm Thiên, chiếc xe này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, cho nên Lâm Thiên cũng lười đi sơn lại làm gì.

Trong xe.

“Lâm Thiên, anh tốt xấu gì cũng là người có tài sản hơn mấy nghìn tỷ, trận thi đấu lần trước còn nghe nói anh thắng được hơn, anh cứ lái chiếc xe tồi tàn thế này, cũng không thấy mất mặt hả.” Tần Thi ngồi ghế phó lái phàn nàn nói.

“Tôi đây còn không phải bận sao, mãi chẳng có thời gian đi đổi xe.” Lâm Thiên cười khổ đáp.

Sau khi Lâm Thiên tới Hà Nội, luôn bận rộn đủ thứ chuyện, tâm trạng cũng không đặt lên phương diện xe cộ,cho lên tùy tiện có cái xe để lái thay đi bộ là được, thế là cứ mãi lái loại xe công việc này.

Lâm Thiên suy nghĩ, đúng là nên dành thời gian đổi một chiếc xe rồi, làm sao cho xứng với thân phận của mình nhỉ.

Tiếp theo sau, Lâm Thiên đạp chân ga.

Hơn mười giờ tối, đã qua giờ cao điểm, xe cộ trên đường đã không còn rất nhiều.

Lâm Thiên hạ cửa kính xe, một tay gác lên thành cửa kính xe, một tay nhàn rỗi mở, cảnh đêm ở Hà Nội vẫn rất đẹp đẽ.

“Lâm Thiên, có thể ăn cơm với tôi, là phúc tám đời nhà anh tu được đấy, anh biết không hả, nếu không phải nể tình anh chữa khỏi cho ông tôi, với việc anh tặng tôi một trăm phần dung dịch nước thần tiên dạng uống, anh nằm mơ cũng không có cơ hội thế này đâu.” Tần Thi cất tiếng.

Lâm Thiên nở nụ cười: “Cô có thể ăn cơm với tôi, cũng là phúc phận lớn của cô đấy.”

“Xì.” Tần Thi không cho là đúng.

“Đúng rồi, cô mời tôi tới đâu ăn cơm vậy.” Lâm Thiên mở miệng hỏi.

“Khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn, nhà hàng Quốc Tế Hà Nội, nhà hàng lớn Cung Phúc Long, đây đều là những nhà hàng nổi tiếng nhất của Hà Nội, hoặc những nhà hàng khác, tùy anh chọn.” Tần Thi cả giận nói.

“Vậy thì nhà hàng Cung Phúc Long đi.” Lâm Thiên tùy ý đáp một câu.

Nhà hàng Cung Phúc Long là một nhà hàng lớn cao cấp ở Hà Nội, do đầu bếp ba sao Michelin trấn giữ, tới đây hưởng thụ, không có ai mà không phải là người có thân phận quý nhất Hà Nội.

Lâm Thiên cũng từng nghe danh tiếng của nhà hàng này, nhưng vẫn chưa từng tới nơi này ăn.

“Ầm rầm rầm!”

Đúng vào lúc này, một tiếng ồn lớn bỗng vang dội.

Lâm Thiên nhìn qua gương chiếu hậu. Một chiếc Ferrari màu hồng, chạy tới rất nhanh.

Ferrari tức khắc tới bên cạnh, chạy song song với xe Lâm Thiên.

Ngay sau đó, Ferrari hạ cửa kính xe xuống, một thanh niên nhuộm tóc màu tím, đeo khuyên tai, trên tay còn săm trổ đập vào tầm mắt.

“Huýt!”

Thanh niên nọ hướng về phía Tần Thi đang ngồi bên ghế phó lái huýt sáo một cái, sau đó say mê nói:

“Người đẹp ơi, sao ngồi xe đểu thế này, có hứng sang ngồi Ferrari của anh không này.”

“Cút!”

Tần Thi tức giận, trực tiếp cầm một chai nước ở ghế phó lái, nện vào Ferrari.

“Aiyo mẹ nó! Con mất dạy, dám đập ferrari của tao, con mẹ mày gặp chuyện lớn rồi đấy! Thằng lái xe kia, dừng lại cho ông đây!” Thanh niên trực tiếp hét lên với Lâm Thiên.

Cậu thanh niên vừa nói, vừa trực tiếp lái xe lên trước Lâm Thiên, chặn xe của Lâm Thiên dừng lại cho cậu ta.

Ngay sau đó, cậu thành niên mở cửa xe xuống, sau đó từ cốp sau lấy một con dao ra.

“Hai người chúng mày, cút ra đây cho ông đây! Nói cho chúng mày biết, hôm nay chúng mày gây chuyện lớn rồi!” Cậu thành niên dùng dao chỉ vào Lâm Thiên và Tần Thi.

Tần Thi nhìn thấy dao trong tay cậu ta, sắc mặt cô ta hơi thay đổi.

“Tôi là Tần Thi của nhà họ Tần, tôi khuyên cậu một câu, đừng có trêu chọc tôi, bằng không cậu không chịu nổi hậu quả đâu.” Tần Thi lạnh lùng nói.

“Hì hì, mày nói mày là cô cả nhà họ Tần? Mày mẹ nó cũng biết chém gió ghê, cô cả nhà họ Tần sẽ ngồi cái xe như này của mày? May xem tao là đồ ngu à.” Cậu thanh niên trực tiếp cười lên.

Danh tiếng nhà họ Tần, cậu ta đương nhiên từng nghe.

Nhưng với loại thân phận này của cậu ta, cậu ta chắc chắn không có cơ hội tận mắt nhìn thấy Tần Thi.

Dù gì nhà họ Tần cũng không tùy ý tham gia các hoạt động thương nghiệp, cho dù là các ông lớn cao cấp của Hà Nội, cho dù là gia chủ của bát đại gia tộc, cũng rất ít có cơ hội gặp ông Tần và Tần Thi, càng khỏi nhắc tới cái loại phú nhị đại bình thường như cậu ta.

Lâm Thiên thấy Tần Thi nói ra thân phận nhà họ Tần cũng không có tác dụng gì, không nhịn được cười nói:

“Cô cả nhà họ Tần à, nhìn thấy chưa, thân phận của cô cũng không phải lúc nào cũng hữu dụng, loại chuyện này vẫn là giao cho tôi xử lý đi.”

Tiếp theo, Lâm Thiên quay đầu nhìn hướng về cậu thành niên, nói:

“Lái xe của cậu đi, đừng chắn đường, tôi không rảnh lãng phí thời gian với loại người như cậu, nếu như cậu không nhường, tôi chỉ có thể đâm vào thôi.”

“Ô, đâm Ferrari của tao? Biết xe này của tao bao tiền không? Mày đụng một cái thử xem, cái loại rác rưởi thấp kém như mày, mày mẹ nó dám đâm một cái, đào rỗng cả nhà mày cũng không đền nổi!” Cậu thanh niên kia huênh hoang không thôi.

Cậu thanh niên này dám huênh hoang như vậy, chắc chắn là có cái để cậu ta kiêu ngạo.

Hơn nữa khi cậu ta nhìn thấy Lâm Thiên lái chiếc xe công việc tồi tàn, mặt sơn còn bị cạo nát, cậu ta đương nhiên không đặt Lâm Thiên vào mắt.

“Vì sao trên thế giới này, lại có nhiều người không tin cái ác như vậy.” Lâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngay sau đó, Lâm Thiên trực tiếp nhấn chân ga tới cùng!

“Rầm!”

Chiếc xe công việc liền hung hăng trực tiếp đâm lên phía trước, làm cho Ferrari biến dạng luôn.

“Mẹ nó, Ferrari của tao!”

Cậu thanh niên nhìn thấy Ferrari của mình bị đâm, vội vàng kêu lớn lên.

Cậu thanh niên này là cầu xin nhiều năm rồi, bố cậu ta mới mua chiếc xe Ferrari này cho cậu ta, cậu ta mới lái chưa được một tháng, ngày ngày coi như vật quý, cậu ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, một chiếc xe công việc của Lâm Thiên, dám đâm vào Ferrari của cậu ta.

“Thằng nhãi, mày... mày lại dám đâm thật, ông đây chém chết hai con chó chúng mày!” Cậu thanh niên vừa nói vừa hạ xuống một dao với ghế phó lái.

“Keng keng!”

Dao chém lên cửa xe, tóe ra tia lửa của sự va chạm kim loại.

“A a!”

Tần Thi ngồi ở ghế phó lái bị dọa thay đổi cả sắc mặt, một lát xoay người nhào vào lòng Lâm Thiên.

Tần Thi lúc bình thường là cô cả sống an nhàn sung sướng, đâu có bị người chém?

“Lâm Thiên, cứu tôi! Tôi sợ!” Tần Thi bị dọa sợ sắp khóc rồi.

Cảm nhận được thân hình mềm mại của cô gái trong lòng, Lâm Thiên nở nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Không thể không nói, trên người Tần Thi ngược lại là rất thơm.

“Yên tâm đi, không ai có thể làm tổn thương tới cô.” Lâm Thiên nói.

Tiếp ngay sau đó, Lâm Thiên trực tiếp mở cửa ghế lái ra, sau đó đi về hướng cậu thanh niên.

“Thằng nhãi, chính là con mẹ mày đâm xe của ông đây, ông chém chết mày!”

Cậu thanh niên trực tiếp chém về hướng Lâm Thiên.

“Bộp!”

Lâm Thiên trực tiếp nắm chặt tay cậu thanh niên lại, sau đó dùng sức bóp.

“Răng rắc.”

Cánh tay của cậu thanh niên truyền tới một hồi âm thành tiếng xương khớp bị nứt ra, dao trong tay cậu ta, cũng leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.

“A a a!”

Cậu thanh niên kia càng phát ra tiếng kêu thảm thiết hơn.

Lâm Thiên lại giữ một cánh tay khác của cậu ta, sau đó chất vấn:

“Nói, cậu là con nhà nào! Cha cậu là ai?”

“Thằng nhãi, cha tao là chủ tịch của tập đoàn Hoàn Phong, mày dám làm tao bị thương, mày xong đời rồi!” Cậu thanh niên kia rít lên với Lâm Thiên.

“Tập đoàn Hoàn Phong sao?”

Sau khi Lâm Thiên ghi nhớ chữ, trực tiếp đẩy cậu ta ra, sau đó quay người lên xe.

“Tần Thi, cậu ta là con trai của chủ tịch tập đoàn Hoàn Phong, còn lại giao cho cô rồi.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp khởi động xe rời đi.

Lâm Thiên tin tưởng, Tần Thi sẽ xử lý tốt chuyện này.

Tần Thi trực tiếp gọi điện thoại cho quản gia, nói sự việc cho quản gia, bảo quản gia đi xử lý.

Đương nhiên, cậu thanh niên kia sắp gặp tai họa lớn rồi, cậu ta đây là thanh toán cho hành vi của mình.

Trong xe.

Sau khi Tần Thi gọi điện xong.

“Cô cả họ Tần, có những lúc, vũ lực có tác dụng hơn bối cảnh, đúng chứ?” Lâm Thiên cười nói.

“Xì.” Tần Thi trợn Lâm Thiên trắng mắt.

“Đúng rồi, cô cả họ Tần, trên người cô thơm lắm đấy, mềm lắm.” Lâm Thiên nhếch mép cười.

Tần Thi nghe được câu này xong, mặt của cô ấy soạt một cái rồi đỏ lên, bởi vì cô ấy nhớ tới cảnh ban nãy nhào vào lòng Lâm Thiên.

Đây chắc chắc là lần đầu tiên cô ấy chủ động nhào vào lòng một người khác giới cùng tuổi.

“Lâm Thiên, chuyện này đừng truyền ra ngoài, nếu không tôi xé nát miệng anh!” Tần Thi giơ lên đôi tay trắng trẻo trước mặt Lâm Thiên.

“Cô cả họ Tần, con người tôi à, không sợ nhất chính là bị uy hiếp, nếu cô uy hiếp tôi, tôi có thể ngay lập tức để chuyện này đăng lên trang đầu tin tức ngày mai, cô tin không?” Lâm Thiên nhếch miệng cười.

“Anh... Anh dám!” Tần Thi trừng mắt với Lâm Thiên.
Bình Luận (0)
Comment