Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 590

“Ông chủ, nói về chuyện cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền đi.” Lâm Thiên vừa ngồi xuống, liền lập tức hỏi thăm chuyện chính.

“Anh Lâm, tôi có một người bạn đi hái thuốc, từng đi qua sườn núi Băng Sơn, đã thu thập được một cây cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền. Vì vậy có thể thấy sâu trong Băng Sơn sẽ có nhiều cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền.” Ông chủ nói.

“Sâu trong Băng Sơn sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm một câu.

Băng Sơn, là một trong bảy dãy núi lớn nhất. Với độ cao hơn 7.000 mét, những ngọn núi được bao phủ bởi tuyết và băng quanh năm.

Băng Sơn này, là một ngọn núi tuyết rất bí ẩn ở Hoa Quốc, vô số du khách, các nhà thám hiểm đã mất mạng ở Băng Sơn.

Môi trường phát triển của cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền là ở trên ngọn núi tuyết ở độ cao 4.000 mét so với mực nước biển. Cho nên ở trên Băng Sơn, quả thực có khả năng có cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền.

Ông chủ tiếp tục nói: “Tuy nhiên, Băng Sơn vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là ở độ cao hơn 4000 mét so với mực nước biển, nguy hiểm vô cùng. Muốn đến chỗ cao hơn nữa để tìm cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền, là một chuyện vô cùng khó khăn.”

Chính vào lúc này, một người đàn ông cường tráng da ngăm đen và một người phụ nữ có làn da màu đồng xuất hiện, tiến vào cửa hàng.

“Anh Lâm, đây là hai người mà tôi đã đề cập đến, là người đã hái được cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền. Hai anh em họ, thường xuyên đi sâu vào núi hái thuốc, kinh nghiệm phong phú, chỉ riêng Băng Sơn dã đi ít nhất 10 lần.” Ông chỉ nói.

Lâm Thiên gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người liền đi đến trước mặt Lâm Thiên.

“Ông chủ Lâm, người này tên Ngô Kỳ, người này tên Ngô Nguyệt.” Ông chủ tiệm thuốc giới thiệu với Lâm Thiên.

Tiếp theo đó, ông chủ tiệm thuốc giới thiệu với hai người họ:

“Hai vị, đây là người tôi đã từng nhắc đến với hai người, ông chủ Lâm, đây là một ông chủ lớn, mỗi lần mua liền mua hàng chục triệu tiền thảo thược.

“Hai vị, xin chào.” Lâm Thiên chào hỏi với bọn họ.

“Ông chủ Lâm, chào anh.” Hai người cười chào hỏi lại Lâm Thiên.

“Hai vị, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, hai người có thể dẫn tôi đến núi Băng Sơn, tìm cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền không?” Lâm Thiên nói.

Với bản lĩnh của Lâm Thiên, Lâm Thiên đương nhiên dám một mình lên núi Băng Sơn.

Nhưng Lâm Thiên chưa từng đến núi Băng Sơn, đối với tình hình hay đường đi ở đó, …đều không quen thuộc, nên vẫn cần người dẫn đường.”

“Anh muốn đi Băng Sơn? Hai anh em chúng tôi từng lên Băng Sơn mười mấy lần, đương nhiên có thể dẫn đường. Nhưng anh là một ông chủ lớn, bình thường nhất định là quen sống sung sướng. Nếu anh lên núi, chắc chắn không chịu được.” Ngô Kỳ nói.

Ngô Nguyệt cũng nói: “Không nói đến truyện leo núi nguy hiểm, tốn sức như thế nào. Chỉ riêng phần sốc độ cao, cũng có thể gây sức ép khiến anh mất nửa cái mạng.”

Lâm Thiên cười nói: “Hai vị, đây không phải vấn đề hai vị cần bận tâm, chỉ cần dẫn đường cho tôi. Tôi ra giá 5 tỷ, nếu tìm được cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền, tôi sẽ trả thêm 5 tỷ nữa.

Lâm Thiên là tu sĩ, thể chất không biết tốt hơn bọn họ gấp bao nhiêu lần.

“5 tỷ?”

Anh em Ngô Kỳ sau khi nghe thấy mức giá thì giật mình.

Bọn họ vốn tưởng rằng, Lâm Thiên sẽ ra giá 500 triệu hoặc 1 tỷ. Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lâm Thiên lại ra giáo cao đến tận 5 tỷ.

Hơn nữa sau khi tìm ra cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền còn trả thêm 5 tỷ, như vậy là tận 10 tỷ. Đây là thu nhập suốt nửa đời của họ!

“Nhưng, nếu anh lên núi, bị phản ứng sốc độ cao, gặp nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao?” Ngô Kỳ nói.

“Tôi có thể ký một bản thỏa thuận miễn trách nhiệm với hai người. Sau khi lên núi, dù tôi có xảy ra bất cứ vấn đề gì, đều không cần các người chịu trách nhiệm.” Lâm Thiên nói.

“Được, vậy thỏa thuận này chúng tôi đồng ý!” Ngô Kỳ lập tức đáp lại.

Mức giá trên trời 5 tỷ, họ không thể từ chối.

“Đây là 1 tỷ tiền đặt cọc, sau khi mọi việc thành công tôi sẽ trả nốt phần còn lại.”

Lâm Thiên vừa nói, vừa đưa một tấm chi phiếu 1 tỷ cho bọn họ.

Ngô Kỳ vẻ mặt tươi cười đón lấy tấm chi phiếu, sao đó hỏi:

“Anh Lâm, anh muốn bao giờ xuất phát?”

“Càng nhanh càng tốt, xem hai người bao giờ thì đi được.” Lâm Thiên nói.

Ngô Kỳ suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Vậy thì ngày mai xuất phát đi.”

“Được.” Lâm Thiên gật đầu.

Sau khi mọi việc đã được quyết định, hai an hem Ngô Kỳ liền vội vàng rời khỏi cửa hàng dược liệu, đi chuẩn bị đồ dùng cho chuyến đi.

Trong cửa hàng thuốc.

“Anh Lâm, anh thật sự muốn tự mình lên núi sao? Băng Sơn là nơi rất nguy hiểm đấy.” Ông chủ cửa hàng thuốc nhắc nhở.

“Không sao, tôi có thể ứng phó được.” Lâm Thiên cười cười, cũng không giải thích nhiều.

Dừng một lúc, Lâm Thiên lại nói tiếp: “Đúng rồi ông chủ, chỗ dược liệu lần trước tôi đặt, lại cho tôi thêm năm nghìn bộ nữa nhé.”

Thứ Lâm Thiên muốn là dược liệu để luyện ra Vô Cực Đan (dung dịch nước thần tiên dạng uống). Bây giờ mỗi lần Lâm Thiên có thể luyện ra bốn viên. Số lượng luyện ra nhiều, đương nhiên cũng cần nhiều dược liệu hơn.

“Năm nghìn bộ?” Ông chủ giật mình.

Năm nghìn bộ, giá cả sẽ lên đến hàng nghìn tỷ, cửa hàng này của ông, trước đây một năm cũng chỉ kiếm được mấy trăm đến một tỷ.

“Có lấy được nhiều như vậy không?” Lâm Thiên hỏi.

“Anh Lâm hãy yên tâm, lấy được, lấy được!” Ông chủ cửa hàng dược liệu nhanh chóng gật đầu.

“Sau này tôi sẽ còn cần nhiều hơn, khi nào cần thiết tôi sẽ trực tiếp gọi điện thoại, anh cứ đem qua cho tôi là được.” Lâm Thiên nói.

“Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Ông chủ cửa hàng dược liệu vui mừng đến nỗi không khép được miệng.

Một bên khác.

Hai anh em Ngô Kỳ sau khi ra khỏi cửa hàng dược liệu.

“Anh, dáng vẻ anh ta như vậy, muốn đi sâu vào Băng Sơn, chẳng khác gì tìm chỗ chết, sao anh lại đồng ý với anh ta?” Ngô Nguyệt nói.

Ngô Kỳ cười: “Nhiều tiền như vậy đưa đến tận cửa rồi, lẽ nào chúng ta không lấy sao? Hơn nữa, anh ta cũng ký thỏa thuận miễn trách nhiệm với chúng ta, dù anh ta có chết trên Băng Sơn, cũng đâu liên quan đến chúng ta.”

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, các tiêu đề giật gân đồng loạt xuất hiện trên báo. Tập đoàn Vân Thiên chi 105.000 tỷ để xây dựng tòa nhà cao nhất Hoa Quốc.

Tin tức vừa được phát hành, tất cả mọi người đều cảm thán trước sự giàu có của tập đoàn Vân Thiên, tùy ý cũng có thể chi ra 105.000 tỷ để xây dựng.

Mà Lâm Thiên cũng theo chân anh em Ngô Kỳ tiến lên núi.

Ngoại trừ anh em nhà Ngô Kỳ, còn có hai người đàn ông khác, đều là người trong đội của Ngô Kỳ. Bọn họ tổng cộng bốn người, thêm Lâm Thiên là năm người.

Vốn dĩ họ định đi bằng tàu hòa, nhưng Lâm Thiên lo ngại đi tàu hỏa sẽ lãng phí thời gian nên trực tiếp điều động một chiếc máy bay tư nhân đến. Máy bay tư nhân bay đến sân bay gần Băng Sơn nhất, sau đó họ đi xe đến một thị trấn nhỏ dưới chân Băng Sơn.

Khi đến được thị trấn, trời đã sang chiều.

Dọc đường đi, Ngô Nguyệt nhiều lần khuyên Lâm Thiên, cô nói Băng Sơn quá nguy hiểm, còn Lâm Thiên chỉ là một ông chủ, quen ăn sung mặc sướng, đi lên núi sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng Lâm Thiên liên tục bày tỏ bản thân sẽ chịu được.

Sau khi đến thị trấn, bọn họ đến một khách sạn trong thị trấn nghỉ ngơi, quyết định sáng hôm sau sẽ khởi hành lên núi.

Sau khi ăn cơm tối, Lâm Thiên lập tức trở về phòng khách sạn, ở trong phòng tu luyện.

Anh em Ngô Kỳ và hai người khác ăn xong cũng trở về phòng.

Trong phòng của Ngô Kỳ.

Ngô Kỳ và hai người đàn ông da ngăm đen đang ngồi uống rượu tán dóc.

“Mẹ kiếp, đây thật sự là một người đàn ông giàu có, lại còn có một chiếc máy bay tư nhân.” Một người đàn ông to cao khắp mặt bị rỗ nói.

“Đúng, đây là một ông chủ giàu có. Lại muốn đích thân lên Băng Sơn, thật sự không hiểu nổi, như vậy không phải là tìm chỗ chết sao. Có điều đã có giấy thỏa thuận miễn trách nhiệm, anh ta có chết cũng không phải chuyện của chúng ta.” Một người đàn ông to cao khác nói.

“Dẫn theo anh ta, chẳng khác gì như đá kéo chân. Nhưng tôi dám cược là, chỉ cần lên núi, anh ta nhất định sẽ không kiên trì được bao lâu rồi bỏ cuộc thôi.” Ngô Kỳ lắc đầu nói.

Trong phòng của Lâm Thiên.

Lâm Thiên lúc này đang ngồi tu luyện trên giường.

Cùng với hô hấp của Lâm Thiên, linh khí được chứa đựng trong trời đất đều bị Lâm Thiên hút vào trong cơ thể. Sau đó Lâm Thiên vận công pháp, linh khí lập tức lưu thông trong chu thiên, rồi hóa thành tinh túy của nội lực, tiến vào đan điền.

Mỗi khi luyện hóa một tia linh khí, đan điền của Lâm Thiên dường như lại có chút tăng trưởng. Nhưng số lượng tăng trưởng so với toàn bộ đan điền cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Tu luyện, quả thực là một quá trình rất chậm.

“Cốc, cốc, cốc.” Một tiếng gõ cửa vang lên.

“Cửa không khóa, mời vào.” Lâm Thiên đáp lại một tiếng ra cửa, đồng thời thu công.

Cánh cửa bị mở ra, Ngô Nguyệt bước vào.

“Có chuyện gì sao?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.

“Ông chủ Lâm, nhân lúc bây giờ vẫn chưa lên núi, tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, trên núi rất nguy hiểm, còn cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Bây giờ anh từ bỏ vẫn còn kịp, anh ở dưới chân núi đợi chúng tôi là được.” Ngô Nguyệt nói.

“Ý tốt của cô, tôi xin nhận, nhưng tôi tin tôi có thể làm được.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Ồ, vậy được.” Ngô Nguyệt chỉ có thể lắc đầu, thứ cô có thể làm chỉ là khuyên nhủ anh.

“Vậy thì làm phiền anh rồi.”

Ngô Nguyệt sau khi nói xong thì lập tức đi ra ngoài.

Sau khi đóng cửa, Ngô Nguyệt lắc đầu nói:

“Đợi ngày mai lên núi, anh sẽ biết vất vả như thế nào.”
Bình Luận (0)
Comment