Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 599

"Anh đem giáp phiến trong tay anh, xóa bỏ liên hệ, sau đó giao cho tôi, tôi tha cho anh một con đường sống." Cung chủ của Băng Linh Cung bình tĩnh nói.

"Giáp phiến này? Cô giết tôi, giáp phiến này không phải của cô rồi sao? Cần gì tiến hành cái gọi là giao dịch với tôi?" Lâm Thiên cười lạnh nhìn chằm chằm Cung chủ của Băng Linh Cung.

Giáp phiến có thể cản cho Lâm Thiên một cú trí mạng kia, càng làm cho Lâm Thiên tin rằng, giáp phiến này nhất định là bảo bối, Cung chủ của Băng Linh Cung dự đoán được nó, cũng không có gì lạ.

Nhưng mà Lâm Thiên không nghĩ ra, cô ấy cần gì làm chuyện thừa, còn muốn cùng mình làm cái gọi là giao dịch.

"Anh không cần hỏi nhiều, chỉ cần trả lời, đồng ý hay không đồng ý." Cung chủ Băng Linh Cung nói.

Cung chủ của Băng Linh Cung thật ra cũng muốn giết người giành lấy bảo bối.

Nhưng cô biết, giáp phiến này đã liên kết với Lâm Thiên, nếu Lâm Thiên chết rồi, giáp phiến này cũng sẽ vỡ nát theo!

Cô muốn có được giáp phiến này, bắt buộc phải để Lâm Thiên xóa bỏ liên kết giữa Lâm Thiên và giáp phiến, cô mới có thể một lần nữa liên kết với giáp phiến này, cô mới có thể làm cho giáp phiến chính thức thuộc về cô.

"Sao tôi có thể tin tưởng cô? Nếu tôi giao cho cô, cô lật lọng vậy phải làm sao?" Lâm Thiên nhìn chằm chằm Cung chủ của Băng Linh Cung.

"Tôi đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, sẽ không nhỏ nhen đi lừa gạt người khác, nếu anh không tin, tôi có thể thề với trời." Cung chủ Băng Linh Cung nói.

"Được, vậy cô thề đi, chỉ cần cô ngước lên trời thề, tôi có thể đồng ý việc giao dịch này!" Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên biết, giáp phiến này nhất định là bảo bối, ngay cả Cung chủ Băng Linh Cung là Cường giả Nguyên Anh Tam Giai cũng muốn có được!

Hơn nữa xem chừng, Băng Linh Cung này biết được bí mật của tấm giáp phiến này.

Tuy rằng giáp phiến là bảo bối, nhưng hiện tại ngay cả mạng của Lâm Thiên cũng không bảo đảm, nếu Lâm Thiên chết rồi, vậy cái gì cũng không còn, không riêng giáp phiến, còn có Xích Huyết Kiếm, còn những vật sở hữu khác, đều sẽ biến mất.

Nếu có thể sử dụng giáp phiến, đổi mạng của bản thân, Lâm Thiên nhất định đồng ý!

"Được, tôi thề với trời, chỉ cần anh xóa bỏ liên kết với giáp phiến, hơn nữa giao cho tôi, tôi sẽ tha cho anh con đường sống." Cung chủ của Băng Linh Cung thề.

Tu luyện là đạo trái với trời, cho nên tu sĩ một khi thề với trời, tuyệt đối không dám tùy tiện vi phạm, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến tu luyện sau này, thậm chí về sau có thể không thể trên con đường tu tiên, thăng tiến nửa bước.

Hơn nữa, cường giả đều có kiêu ngạo của riêng mình.

Giống như Cường giả Nguyên Anh Tam Giai - Cung chủ Băng Linh Cung, đứng đầu một cung, thường sẽ không lật lọng, đặc biệt ở trước mặt đệ tử của mình.

Lâm Thiên thấy Cung chủ Băng Linh Cung thề xong, trong lòng Lâm Thiên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trước mắt mà nói, ít nhất Lâm Thiên đã tìm được một con đường sống.

Chỉ cần còn sống, so với cái gì cũng quan trọng hơn!

"Tôi đã thề rồi, tới lượt anh." Cung chủ của Băng Linh Cung nhìn Lâm Thiên.

"Tôi còn có một điều kiện, cho tôi thêm một gốc cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền." Lâm Thiên nói.

Dù sao trong tay Lâm Thiên, có thứ mà Cung chủ Băng Linh Cung dòm ngó, nói thêm một yêu cầu, có thể bù đắp lại tổn thất giao giáp phiến.

Cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền sinh trưởng trên Băng Sơn, mà Băng Sơn lại ở trên Băng Linh Cung, Lâm Thiên tin rằng, Băng Linh Cung phải có cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền.

"Đại trưởng lão, đi lấy một cây cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền đến đây." Cung chủ Băng Linh Cung ra lệnh.

Đối với Cung chủ của Băng Linh Cung mà nói, cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền cũng không phải linh dược quý hiếm như vậy, ít nhất là hoàn toàn không so được với giáp phiến.

"Vâng!"

Sau khi Đại trưởng lão trả lời, trực tiếp từ mặt đất nhảy lên, bay lên trên núi.

Nhìn thấy Cường giả Nguyên Anh có thể Lăng Không Phi Hành, Lâm Thiên thật sự rất ngưỡng mộ, với bản lĩnh này, trong các tuồng kịch võ hiệp gọi là kinh công, chỉ có cao thủ mới có thể nắm vững.

Trước đây Lâm Thiên xem tuồng kịch võ hiệp, trong lòng liền tưởng tượng, nếu bản thân mình có thể bay, thì thật tốt biết bao.

Nhưng Lâm Thiên cũng vô cùng biết rõ, bản thân cách Nguyên Anh Cảnh, cả một con đường dài phải đi.

Một lát sau, Đại trưởng lão liền từ trên núi bay về, trong tay có một gốc cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền.

"Đại trưởng lão, đưa cho anh ta." Cung chủ của Băng Linh Cung ra lệnh.

Đại trưởng lão gật gật đầu, sau đó đem cỏ thủy tinh Ngũ Diệp Huyền này giao đến tay Lâm Thiên.

"Yêu cầu của anh, tôi đều đã đáp ứng, hiện tại tới phiên anh." Cung chủ Băng Linh Cung bình tĩnh nói.

Lâm Thiên gật gật đầu, nhưng khi Lâm Thiên chuẩn bị hóa giải liên kết giữa mình và giáp phiến, Lâm Thiên đột nhiên phát hiện, bản thân không biết nên hóa giải như thế nào.

"Tôi làm thế nào mới có thể hóa giải." Lâm Thiên hỏi.

"Tôi chỉ cho anh!" Cung chủ Băng Linh Cung nói.

Ngay sau đó, Cung chủ của Băng Linh Cung đưa cho Lâm Thiên một đoạn khẩu quyết.

Lâm Thiên làm theo như lời khẩu quyết của Cung chủ Băng Linh Cung, sau khi dùng tâm niệm xong một lần, quả nhiên cảm giác tấm giáp phiến này đã mất liên kết với mình.

"Cầm lấy." Lâm Thiên đem giáp phiến cho cho Cung chủ của Băng Linh Cung.

Cung chủ nhận lấy giáp phiến, rốt cuộc cũng không khỏi lộ ra nụ cười khuynh thành, như lấy được của quý.

Lâm Thiên càng thêm kết luận, giáp phiến này nhất định là bảo bối, là bảo bối làm cho Cung chủ của Băng Linh Cung vô cùng vui sướng!

Về phần nó rốt cuộc có tác dụng gì, rốt cuộc có bí mật gì, Lâm Thiên sẽ thể biết được, Lâm Thiên tin rằng, cho dù mình có hỏi, Cung chủ Băng Linh Cung cũng tuyệt đối không nói cho mình biết.

"Bây giờ, có thể thả tôi đi rồi?" Lâm Thiên nhìn chằm chằm cô.

Cung chủ Băng Linh Cung thu hồi giáp phiến, sau đó khoát tay với Lâm Thiên: "Anh đi đi."

Nghe được cô nói như vậy, Lâm Thiên cũng không do dự, lúc này bước nhanh đi xuống dưới chân núi.

"Cung chủ, thật sự cứ thả cậu ta đi như vậy sao? Cậu ta đã giết hộ pháp của Băng Linh Cung chúng ta." Tam trưởng lão có vẻ có chút không cam lòng.

"Vừa rồi tôi đã thề với trời, đương nhiên sẽ không vi phạm." Cung chủ Băng Linh Cung nói.

"Cung chủ, cô đã thề không sai, nhưng tôi không thề, tôi đi giết cậu ta!" Tam trưởng lão nói.

"Im miệng, tôi đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, nếu nói tha cho anh ta đi, đương nhiên sẽ làm được!" Âm thanh của Cung chủ của Băng Linh Cung lạnh lùng nói.

Như đã nói lúc trước, Cường Nhân đều có kiêu ngạo của mình, bọn họ khinh thường loại chuyện lật lọng này.

"Nhưng mà, tên này có thể lấy Hư Đan Cảnh, làm thương Cường giả Nguyên Anh, tên này quả thật là yêu nghiệt, nếu như thả cậu ta đi, chính là thả một kẻ địch đi, lỡ như sau này cậu ta tu luyện thành công, trở về báo thù thì làm sao đây?" Tam trưởng lão lo lắng nói.

"Anh ta có thể làm Cường giả Nguyên Anh bị thương, đó là dựa vào ngoại lực, một Hư Đàn Cảnh như anh ta, với tôi mà nói giống như con kiến, cho dù cho anh ta mười năm tu luyện, anh ta muốn dựa vào lực một người, chấn động Băng Linh Cung tôi cũng là chuyện hư cấu." Cung chủ của Băng Linh Cung hời hợt nói.

Có thể nhìn ra, Cung chủ của Băng Linh Cung không hề xem trọng Lâm Thiên.

Nhưng mà, cô lúc này cũng không biết, sự xem thường của cô lúc này với Lâm Thiên, là sai lầm lớn nhất mà cả đời cô phạm phải!

Ngay sau đó, Cung chủ của Băng Linh Cung lật bên trong ngọc thủ, liền xuất hiện tấm giáp phiến vừa lấy được từ chỗ Lâm Thiên khi nãy.

"Tôi đã tìm nó nhiều năm, không ngờ lại dùng cách này để có được nó, có thể sử dụng tính mạng của một tu sĩ Hư Đan, đổi lấy nó, thật đáng giá." Cung chủ Băng Linh Cung mỉm cười nói.

Ngay sau đó, Cung chủ Băng Linh Cung cắn đầu ngón tay, để máu nhỏ lên trên giáp phiến.

Rất nhanh, giáp phiến liền cùng cô liên kết thành công, từ nay tấm giáp phiến này chính thức thuộc về cô.

Cô lại dùng một bàn tay khác, lấy từ trong lòng cô ra một tấm giáp phiến, sau đó đem hai tấm giáp phiến kết hợp lại với nhau.

Hai tấm giáp phiến giống như nam châm, cứ vậy mà hít vào nhau.

Chỉ là, phía trước còn một vị trí trống.

"Còn thiếu một tấm giáp phiến cuối cùng, Đại trưởng lão, ra lệnh xuống, tăng số người cải trang xuống núi, không tiếc giá cả, nhất định phải tìm được tăm tích của tấm giáp phiến cuối cùng!"" Cung chủ của Băng Linh Cung nói.

"Tuân mệnh." Đại trưởng lão gật đầu đáp ứng.

...

Bên kia, Lâm Thiên bị thương, nửa tiếng đồng hồ đã đi xuống chân núi, xác nhận sau lưng không có truy binh theo đuổi, Lâm Thiên mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng tránh được một kiếp!""

Lâm Thiên ngồi co quắp trên mặt tuyết, thở hổn hển một hơi dài.

Đối với Lâm Thiên mà nói, vừa rồi thật sự là thập tử nhất sinh, Lâm Thiên thậm chí đều cho rằng, bản thân chết chắc rồi.

Nhưng mà, tình hình hiện tại của Lâm Thiên, không cho phép lạc quan như trước, trước đó Lâm Thiên đã trúng một chưởng của Đại trưởng lão, thương tích trong cơ thể thật sự rất nghiêm trọng, trước nửa tiếng này, Lâm Thiên vẫn luôn chống cự.

Lâm Thiên vốn nghĩ, trước tiên nên kiên trì xuống núi, sau đó vận công chữa trị vết thương.

Nhưng thương tích thật sự quá nặng, kéo dài không nổi.

Lâm Thiên vội vã lấy một viên Khư Bệnh Đan, đây tuy rằng là thuốc chữa bệnh, nhưng nhất định ẩn chứa linh lực.

Lâm Thiên vội vàng uống vào, một cỗ linh lực tinh túy, liền tỏa ra trong cơ thể Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhanh chóng ngồi xuống, sau đó vận công pháp, hấp thụ linh lực này, dùng để chữa trị thương tích trong cơ thể.

Chữa thương như vậy, ước chừng có thể chống cỡ thêm nửa giờ nữa.

Đương nhiên, đây chính là bước đầu của chữa thương, chính là làm cho thương tích biến chuyển tốt hơn, vẫn chưa hỏi hẳn, thật sự một chưởng kia, gây cho Lâm Thiên thương tích quá lớn.
Bình Luận (0)
Comment