Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 623

Lâm Thiên đã chi gần ba mươi năm nghìn tỷ để nâng cổ phiếu cho tập đoàn Triệu Thị, nay Lâm Thiên đòi lại gấp ba lần.

“Cái gì? Để tôi bồi thường một trăm nghìn tỷ?” Cha con nhà họ Đỗ mặt biến sắc.

“Chủ tịch Lâm, thật vô lí. Chúng tôi chưa từng làm những chuyện đó, mà ông bắt chúng tôi bồi thường thiệt hại, lại còn bồi thường những hơn một trăm nghìn tỷ. Đây rõ ràng là tống tiền!” Người đàn ông bụng phệ nói.

“Tôi vốn dĩ không muốn nói đạo lí, trong mắt tôi, hai người các ông chỉ là hai con kiến mà thôi. Tại sao tôi phải nói đạo lí?” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

“Hừm, tôi cũng lười không muốn nói với ông! Con trai, chúng ta đi thôi!”

Người đàn ông bụng phệ nói xong liền cùng cậu con trai đi ra ngoài.

Choang!

Mười mấy người đàn ông áo đen to lớn lập tức trong nhà tiến lên ngăn cản hai người bọn họ.

Lâm Thiên bỗng nhiên đứng lên, đồng thời đập chén trà trong tay xuống đất, sau đó lạnh lùng nói:

“Muốn đi sao? Ông chủ Đỗ, ở Kim Đô này làm sao có thể tùy ý muốn đến là đến muốn đi là đi? Lẽ nào ông không biết Kim Đô là địa bàn của tôi sao? Lẽ nào ông không biết ông đến Kim Đô để phát sự nghiệp là đã vượt qua giới hạn rồi sao? Thị trường Kim Đô do Lâm Thiên tôi làm chủ. Muốn đến Kim Đô để gây chuyện, ông đã hỏi qua sự đồng ý của tôi chưa?”

Lâm Thiên hỏi liền lúc một loạt các câu hỏi, như một viên đạn nhắm thẳng vào cha con nhà họ Đỗ.

Từ lúc Lâm Thiên đập vỡ cái chén, bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng ngột ngạt.

Cha con nhà họ Đỗ sau khi nghe những lời chất vấn của Lâm Thiên, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Bọn họ biết Lâm Thiên không có ý định nói đạo lí với mình, cho nên bọn họ nói lí hiển nhiên không có tác dụng gì.

Hơn nữa, cha con nhà họ Đỗ biết rất rõ thế lực của dòng họ nhà mình là ở vùng Trung Châu, chứ không phải ở vùng Tây Nam, mà thế lực của Lâm Thiên lại là ở vùng Tây Nam, họ hoàn toàn không thể xử lý được Lâm Thiên, họ cũng không có bất cứ chỗ dựa và tư cách gì để uy hiếp Lâm Thiên.

“Chủ tịch Lâm, về chuyện đã xảy ra trước đây với nhà họ Triệu, chúng tôi rất xin lỗi, để cho chúng tôi đi có được không?” Người đàn ông bụng phệ cười giả tạo.

“Cứ coi như tất cả những chuyện đó đã qua? Ông không cần xin lỗi, như tôi vừa nói, bồi thường một trăm nghìn tỷ, tôi sẽ để hai người các ông đi!” Lâm Thiên nói.

Lời xin lỗi có ích gì? Nếu như không có Lâm Thiên giúp đỡ, thì bây giờ quyền khống chế của tập đoàn Triệu Thị đã nằm trong tay họ rồi, bọn họ sẽ cảm thông với nhà họ Triệu sao? Không hề có chuyện đó, mà ngược lại còn ra sức hãm hại nhà họ Triệu.

Thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ thua rồi, Lâm Thiên cũng không thương hại bọn họ.

Cha con nhà họ Đỗ sau khi nghe thấy lời của Lâm Thiên, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Chủ tịch Lâm, hơn một trăm nghìn tỷ là tuyệt đối không được! Cúi đầu xin lỗi đã là giới hạn của tôi rồi. Tuy rằng nhà họ Đỗ chúng tôi không có thế lực gì ở khu vực Tây Nam, nhưng cũng có thể coi là một dòng họ có thế lực ở Trung Châu. Tôi không tin là ông dám làm gì đến chúng tôi.” Người đàn ông bụng phệ kiên định.

“Tại sao lúc nào cũng có người không tin? Tại sao mọi người luôn cho rằng tôi không dám làm gì ông ta?” Lâm Thiên lắc đầu cười lạnh.

Ngay sau đó, Lâm Thiên xua tay, nhẹ nhàng nói:

“Lấy tay của hai người đó, đánh gãy mỗi người một tay”

Giọng điệu của Lâm Thiên vẫn bình thản như đang uống nước.

“Vâng, thưa anh Lâm!”

Hàng chục người mặc quần áo màu đen có mặt tại đó đồng thanh đáp.

Ngay sau đó, bọn họ lao thẳng lên, dùng lực đè hai cha con nhà họ Đỗ xuống bàn bên cạnh.

Hai người bọn họ ngày thường ăn sung mặc sướng, vốn dĩ không có sức lực chống cự, đây toàn là những người đàn ông cao to, chỉ cần nhẹ tay là có thể khiến cho hai người họ không thể phản ứng lại được.

“Cha, ông ta sắp làm vậy thật rồi, cha mau nghĩ cách đi!” Người đàn ông đeo kính vàng vô cùng sốt ruột.

“Lâm Thiên, ông cũng to gan quá! Người họ Đỗ chúng tôi cũng có chỗ chống lưng! Ông dám đánh gãy một cánh tay của tôi thì không xong với tôi đâu!” Người đàn ông bụng phệ nghiến răng nghiến lợi quát lên.

Lâm Thiên quay lại ngồi chỗ cũ, sau đó bình tĩnh nói:

“Lâm Thiên tôi ở Hà Nội, chưa từng sợ hãi trước các dòng họ lớn nào. Đe dọa, uy hiếp? Xin lỗi, vô dụng đối với tôi.”

Cha của Triệu Linh ngồi bên cạnh có chút lo ngại nói:

“Lâm Thiên, hay là thôi bỏ qua đi, dù sao chuyện này cũng đã giải quyết xong, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nếu vì chuyện này mà gặp rắc rối thì không được hay cho lắm.

Cha của Triệu Linh vốn dĩ nhát gan, ông ta đương nhiên sợ rằng chuyện này sẽ gây ra rắc rối to.

“Bác Triệu, đừng lo lắng, ông ta còn chưa lọt vào mắt cháu, cuống hồ thế lực của ông ta cũng chỉ có ở Trung Châu.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Lúc này, một trong những người đàn ông cao to mặc quần áo màu đen đã lấy sẵn ra một cây gậy, chuẩn bị đánh gãy tay hai người đó.

“Dầm!”

Một đòn gậy đánh mạnh xuống khiến xương tay của người đàn ông đeo kính vàng bị gãy đôi.

“Á!”

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên một tiếng hét thảm thiết như lợn kêu.

Ngay sau đó, đến lượt người đàn ông bụng phệ.

“Không! Không! Lâm Thiên, ông làm như vậy sẽ phải trả giá!” Người đàn ông bụng phệ kinh hãi rống lên.

Nhưng anh ta chỉ có thể gào lên, chứ căn bản không thể chống cự lại được.

“Dầm!”

“Á!”

Lại một tiếng hét nữa, cánh tay của người đàn ông bụng phệ cũng bị đánh gãy.

Sau đó, những người mặc quần áo màu đen ấy này mới buông ra.

“Lâm Thiên, ông làm gãy tay của tôi và con trai tôi. Tôi sẽ ghi nhớ điều này. Ngày tháng hãy còn dài!”

“Con trai, chúng ta đi thôi!”

Người đàn ông bụng phệ ôm cánh tay bị gãy, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Muốn đi? Tôi đã đồng ý sao?” Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Người đàn ông bụng phệ nghe vậy, cơ mặt của ông ta co giật dữ dội.

“Lâm Thiên, đã làm gãy tay của hai cha con tôi rồi? Lẽ nào vẫn không để cho chúng tôi đi?” Người đàn ông bụng phệ tức giận nói.

“Tôi nói đánh gãy tay hai người xong thì sẽ để cho hai người đi sao? Việc đánh gãy tay hai người chỉ là một bài học cho sự không nghe lời của hai người các ông, nếu ông muốn đi, trả cho tôi một trăm nghìn tỷ! “Lâm Thiên dựa vào sofa, chậm rãi nói.

Lâm Thiên đã đầu tư rất nhiều tiền chuyện này này, làm sao có thể đầu tư vô ích được?

Muốn để Lâm Thiên chịu thiệt, đó là chuyện không thể.

“Nếu không đưa thì sao?” Người đàn ông bụng phệ nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Thiên cầm một chén trà khác nhấp một ngụm, sau khi đặt chén xuống, Lâm Thiên mới bình tĩnh nói:

“Nếu như không đưa, sợ rằng hai cha con ông khôn còn mạng để rời khỏi đây. Tin tôi đi, Lâm Thiên tôi nhất định có thể làm được.”

Lâm Thiên không lớn tiếng, khi nói chuyện rất bình tĩnh.

Nhưng câu nói này khiến cho người đàn ông bụng phệ và người đàn ông đeo kính vàng nghe xong mà trong lòng như có quả bom nổ trận.

“Cha, bây giờ phải làm sao!” Người đàn ông đeo kính vàng vô cùng lo lắng.

Là một người có kinh nghiệm trên thương trường như ông ta, những chuyện khó khăn trước đó cũng không thể làm khó được ông ta.

Nhưng bây giờ, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, dưới thái độ cứng rắn cùng nắm đấm sắt đá của Lâm Thiên, ông ta không còn đứng vững được nữa.

Cứ dựa vào việc Lâm Thiên dám đánh gãy tay của hai người họ, thì ông ta tin rằng Lâm Thiên thật sự dám giết hai người bọn họ.

Ông ta thật sự không thể hiểu nổi, Lâm Thiên thật sự không sợ chút nào sao?

Ông ta thật sự không hiểu nổi tại sao Lâm Thiên này lại hung dữ như một con chó sói vậy!

Đến bây giờ ông ta mới hiểu việc chọc giận Lâm Thiên, là chuyện ngu ngốc đến mức nào.

“Anh Lâm, thật sự không phải tôi không muốn đưa, mà tổng tài sản nhà họ Đỗ của tôi chỉ có hơn một trăm bốn mươi nghìn tỷ. Để tôi đưa một lúc cho ông hơn một trăm nghìn tỷ. Dù muốn đưa cũng không được.” Người đàn ông bụng phệ bất lực nói.

Bây giờ người đàn ông bụng phệ khi gọi Lâm Thiên, đều gọi là anh Lâm.

“Trung Châu là vùng đất trù phú, so với Tây Nam thì giàu có hơn rất nhiều. Nhà họ Đỗ cũng thuộc hàng khá giả bậc nhất Trung Châu, tổng tài sản chỉ có hơn một trăm nghìn tỷ? Tôi không tin.” Lâm Thiên lắc đầu.

Ông Triệu nói: “Chủ tịch Đỗ, theo tôi được biết, khối tài sản mà nhà họ Đỗ sở hữu, nếu cộng lại thì ít nhất cũng phải lên đến hơn hai triệu ba trăm nghìn tỷ.

Người đàn ông bụng phệ không ngờ rằng tài sản nhà mình lại bị bại lộ như vậy, ông ta khai man tài sản, đương nhiên là vì muốn trả ít tiền hơn.

Cho dù là chi tiền cho mạng sống của mình, ông ta cũng muốn chi càng ít càng tốt.

“Cho dù như vậy, hơn hai triệu ba trăm nghìn tỷ đó cũng là tài sản, chứ không phải là tiền mặt. Để tôi lấy ra hơn một trăm nghìn tỷ lúc, tôi cũng không lấy ra được!” Khuôn mặt người đàn ông bụng phệ tái mét.

“Vậy thì giảm xuống một chút, tám mươi bảy nghìn năm trăm tỷ, không được bớt một xu, khi nào đưa đủ, thì tôi sẽ tha cho ông.” Lâm Thiên nói.

Người đàn ông bụng phệ biết chuyện này không thể thương lượng thêm được nữa nên đành gọi điện thoại nghĩ cách để gom tiền.

Mặc dù thiệt hại một số tiền lớn như vậy là rất xót xa, nhưng người đàn ông bụng phệ này biết rằng tính mạng quan trọng hơn tiền bạc.

Khoảng một tiếng sau, tài khoản của Lâm Thiên đã nhận được tám mươi bảy nghìn năm trăm tỷ từ người đàn ông bụng phệ.

Số tiền hiện tại mặt Lâm Thiên có được cũng đã tăng trở lại, lên đến hai trăm chín mươi bảy nghìn năm trăm tỷ.
Bình Luận (0)
Comment