Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 65.7 - Chương 65.66

65: Buổi Đấu Giá Bắt Đầu


Trước khi đến, chủ tịch Doãn còn cẩn thận dặn dò tổng giám đốc Tô, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, thái độ nhất định phải cung kính, kết quả, ông ta không ngờ đến, sau khi tổng giám đốc Tô nhìn thấy Lâm Thiên lại có thể như vậy.

“Chủ tịch Doãn
Lâm Thiên xua tay với chủ tịch Doãn, ra hiệu ông ta không cần phải nói nữa.

Ngay sau đấy, Lâm Thiên nhìn về phía tổng giám đốc Tô mỉm cười.

“Tổng giám đốc Tô, đúng thế, tôi chính là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Lê Chí Thành.

"Nhưng...!Nhưng là.." Tổng giám đốc Tô trừng to mắt nhìn Lâm Thiên, trong lòng vẫn không nghĩ thông "Hôm qua ở bên hồ, tôi đã nói với ông rồi, thứ ông nhìn thấy, chẳng qua chỉ là mặt hồ mà thôi, đối với hoàn cảnh bên dưới hồ, ông hoàn toàn không hay biết gì cả, giống như sự hiểu biết của ông về tôi, chỉ đơn giản là mặt ngoài, trên thực tế, ông hoàn toàn không biết gì cả." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Sau khi tổng giám đốc Tô nghe thấy thể, ông ta thở dài một hơi, trong lòng xem như hiểu được, thì ra Lâm Thiên chỉ đang che giấu thân phận mà thôi.

Ông ta tỉ mỉ nghĩ lại, lấy địa vị của Lâm Thiên, muốn tạo một phần hồ sơ cá nhân giả, đây là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Là do tôi nhìn lầm” Tổng giám đốc Tổ cúi đầu xuống.

Trước đó tổng giám đốc Tô còn nghĩ, nhất định phải nghĩ cách mai mối cho con gái mình và cháu trai của Lê Chí Thành, ông ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, người này lại là Lâm Thiên.

Mà hôm qua, ông ta còn ở ven hồ đại học Bảo Thạnh, cảnh cáo Lâm Thiên, để anh tránh xa con gái của mình.

Đây là chuyện nực cười đến mức nào! “Tổng giám đốc Tô, không biết bây giờ ông cảm thấy, tôi có xứng với con gái của ông không?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm tổng giám đốc Tô, nở một nụ cười.

“Đương nhiên là xứng đáng!” Tổng giám đốc Tô nở một nụ cười gượng, không ngừng gật đầu.

Trong lòng tổng giám đốc Tô rõ ràng, chỉ dựa vào việc Lâm Thiên là cháu trai của Lê Chí Thành, làm sao anh có thể không xứng với con gái ông ta? Chỉ có con gái ông ta không xứng với anh.

Tổng giám đốc Tô mỉm cười, tiếp tục nói: “Chủ tịch Lâm, hôm qua đầu óc của tôi có vấn đề, cậu đừng coi là thật, chuyện của cậu với Bảo Nhi, tôi ủng hộ hai tay hai chân!”
Lúc này, tổng giám đốc Tô tỉ mỉ nghĩ lại, Lâm Thiên là bạn bè trai gái với con gái của mình, đây tuyệt đối là chuyện tốt, Lâm Thiên chính là con rể của ông ta, nghĩ đến đây, ông ta đã cảm thấy vui vẻ “Tổng giám đốc Tô, chuyện giữa tôi và Tô Bảo Nhi, tôi cũng nói thật cho ông biết, tôi và cô ấy không phải là bạn bè trai gái gì, chẳng qua là tôi giúp cô ấy đóng giả làm bạn trai mấy ngày, tránh khỏi bị anh Giang làm phiên mà thôi” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Cái gì?”
Vẻ mặt của tổng giám đốc Tô nhất thời cứng ngắc.


Mới vừa rồi, trong lòng tổng giám đốc Tô còn cảm thấy may mắn, cho dù thế nào, ít nhất Lâm Thiên và con gái mình cũng là bạn bè trai gái, như thế ông ta xem như là cha vợ của Lâm Thiên, có quan hệ với Lê Chí Thành.

Kết quả ông ta còn chưa vui được ba giây, Lâm Thiên đã nói chân tướng cho ông ta biết.

Lúc này, nhân viên của buổi đấu giá đã cầm mic, thông báo cho mọi người đi vào hội trường của buổi đấu giá, buổi đấu giá sắp bắt đầu.

Lâm Thiên đứng dậy: “Tổng giám đốc Tô, thân phận của tôi, hy vọng ông đừng nói cho Tô Bảo Nhi biết.

“Vâng” Tổng giám đốc Tô vội vàng gật đầu.

Lâm Thiên gọi Lưu Thân, cùng mình đi đến hội trường buổi đấu giá.

Tổng giám đốc Tô nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Thiên, ánh mắt của ông ta có phần phức tạp.

Đồng thời trong lòng ông ta âm thầm hạ quyết tâm, cho dù Lâm Thiên chỉ là bạn trai giả của con gái mình, ông ta cũng nhất định phải nghĩ cách tác hợp cho hai người tốt nhất là để cho hai người giả thành thật.

Buổi đấu giá đã sắp bắt đầu, mấy ông chủ lớn rối rít đi vào trong hội trường buổi đấu giả.

Về phần mấy cậu ẩm kia, bọn họ có thể chơi đùa ở bên ngoài đại sảnh, nhưng còn chưa đủ tư cách để đi vào bên trong buổi đấu giả
Hội trường buổi đấu giả diễn ra ở tầng ba, sau khi Lâm Thiên và Lưu Thân đi vào, dựa theo số ghế đã được sắp xếp từ trước, hai người ngồi ở hàng đầu tiên của ghế VIP.

Lâm Thiên thân là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cho dù Lâm Thiên không nói, chủ nhân của buổi đấu giá cũng sẽ sắp xếp cho Lâm Thiên ngồi ở hàng ghế VIP
Nói thật lòng, đây là lần đầu tiên Lâm Thiên đến một nơi như thế này.

Chẳng qua Lâm Thiên rất bình tĩnh tự nhiên, bởi vì số dư trong thẻ của Lâm Thiên, đủ cho Lâm Thiên có sự tự tin này.

Lâm Thiên nhìn lướt qua, buổi đấu giá này không lớn, có khoảng hơn một trăm người.

Trong lúc Lâm Thiên đang nhìn xung quanh, đúng lúc
Khương Hùng Dũng của tập đoàn Hùng Dũng đi qua bên người Lâm Thiên.

“Ranh con, chúng ta cứ chờ xem
Khương Hùng Dũng hung dữ trợn mắt nhìn thoáng qua Lâm Thiên.

“Được, chúng ta nhìn xem, buổi đấu giá hôm nay, ai có thể là người cười đến cuối cùng!” Lâm Thiên cười nói.

Khương Hùng Dũng không trả lời, xoay người, đi thẳng đến ghế của ông ta.

Khương Hùng Dũng cũng ngồi ở hàng thứ nhất ghế VIP, chẳng qua ông ta ngồi bên trái, Lâm Thiên ngồi bên phải, có lẽ chủ nhân của buổi đấu giá cổ sắp xếp như thế ngăn cách hai bên.

Mấy phút sau, các ông chủ lớn đều ngồi vào chỗ.

Ngọn đèn lớn của hội trường đấu giả đột nhiên bị tất đi, chỉ để lại mấy ngọn đèn nhỏ và ảnh đèn bên trên sân khẩu đấu giá.

Lúc này, một người chủ trì sải bước lên sân khấu.

“Chào mừng mọi người đã đến buổi đấu giá mỗi năm một lần của thành phố Bảo Thạnh.

Người chủ trì lộ ra dáng vẻ nhiệt tình.

Sau khi người chủ trì lên sân khấu, anh ta giới thiệu ngắn gọn, sau đó lại mời mấy quan chức của thành phố Bảo Thạnh lên đọc đôi lời phát biểu.

Sau khi thủ tục hoàn tất, đã là chuyện của 15 phút sau.

“Tôi nghĩ các quý vị ở đây đã rất mong buổi đấu giá được bắt đầu rồi đúng không? Được, tôi không nói nhiều nữa, tiếp theo đây, buổi đấu giả xin phép được bắt đầu! Người chủ trì xua tay nói.

Lúc này, món đồ thứ nhất được mang lên đấu giá
Món đồ đầu tiên là một bức tranh chữ, có giá khởi điểm là ba trăm năm mươi triệu, bước giá thấp nhất là ba mươi lăm triệu
Về phần bức tranh chữ này là của ai, Lâm Thiên không nghe rõ cho lắm, dù sao đối với mấy thứ này, Lâm Thiên không hứng thú cho lắm.

Ngược lại sau một hồi giới thiệu của người chủ trì, Lâm Thiên lại thấy buồn ngủ.

Điều khiến cho Lâm Thiên ngạc nhiên chính là, sau khi bức tranh chữ này được đưa ra, có không ít người phát giá, sau cùng thành công bán đi với mức giá một tỷ chín trăm hai mươi lăm triệu.

Món đồ thứ hai được mang ra đấu giả là một bình hoa cổ, Lâm Thiên không hứng thủ, sau cùng, chiếc bình hoa cổ được bán đi với giá một tỷ tư.

Món đồ thứ ba là một vòng tay bằng phỉ thúy, giá khởi đầu là một tỷ không trăm năm mươi triệu “Một tỷ hai trăm hai mươi lăm triệu “Một tỷ tử!” “Một tỷ chín!”
Ngay khi đấu giá vừa mới bắt đầu, giá cả đã liên tiếp tăng vọt.

“Lưu Thân, thứ này là gì vậy?” Lâm Thiên nhìn về phía
Lưu Thân.

Trước kia Lâm Thiên chính là một thằng nhóc nghèo, mặc dù biết sơ qua về phỉ thúy, nhưng không phân biệt được.

“Chủ tịch Lâm, phỉ thúy này là loại tốt nhất, chất lượng cao cấp, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có thể lên đến con số khoảng bốn tỷ” Lưu Thân nhìn về phía sân khấu.

Ngay sau đó, Lưu Thân lại nhìn về phía Lâm Thiên, hiếu kỳ hỏi.

“Chủ tịch Lâm, anh có cảm thấy hứng thú với chiếc vòng tay phỉ thúy này không?” “Ừ, có chút hứng thú.

Lâm Thiên mỉm cười gật đầu.

Lúc này, giá cả đã lên đến con số bốn tỷ không trăm hai mươi lăm triệu.

“Ông chủ Đình ra giá bồn tỷ không trăm hai mươi làm triệu, còn ai trả giá cao hơn không?" “Bốn tỷ không trăm hai mươi lăm triệu lần thứ nhất.” “Bốn tỷ không trăm hai mươi lăm triệu lần thứ hai l
Trên sân khấu, chủ trì đã cầm chiếc búa gỗ trong tay mình lên, bắt đầu đếm ngược.

“Tôi trả nằm tỷ không trăm hai mươi làm triệu
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, đập vào mí mắt mọi người chính là Lâm Thiên.

“Chậc chậc, chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên ra tay hào phóng thật, một lần duy nhất mà tăng nhiều như thế.”
Mọi người thấy Lâm Thiên trả giá năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu cũng không nhịn được cảm thán.

“Ông chủ Đình, tôi nhìn trúng chiếc vòng phỉ thúy này, ông không có ý kiến gì chứ?” Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía ông chủ Đình ngồi ở cách đó không xa.

Ông chủ Đình chính là người vừa mới đưa ra giả bốn tỷ không trăm hai mươi lăm triệu.


"Không.

Không.

Ông chủ Đình chỉ có thể cười gượng một tiếng.

Vốn dĩ ông ta coi trọng chiếc vòng tay phỉ thúy này, ông ta cho rằng mình nhất định có thể lấy được nó.

Kết quả Lâm Thiên trực tiếp nâng giá lên năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu, ông ta đâu còn dám tăng nữa? Ông ta cũng không cho rằng mình có đủ tiền theo Lâm Thiên tranh.

“Năm tỷ không trăm hai mươi lăm triệu, chiếc vòng tay phỉ thúy này thuộc về chủ tịch Lâm của tập đoàn Tỉnh
Xuyên Người chủ trì thấy không còn ai phát giá nữa, lúc này gõ búa trong tay xuống.

Sau đó buổi đấu giả được tiếp tục, những món đồ khác lần lượt được mang ra đấu giá, nhưng Lâm Thiên không mua gì.

Lâm Thiên đang đợi thứ được đấu giả cuối cùng, đấu giá đất
Trên sân khấu.

Sau khi một món đồ được bán đấu giá xong.

“Các vị khách quý, tiếp sau đây chính là thứ được mong chờ nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay, đấu giá đất!” Người chủ trì cao giọng nói.

Bên dưới sân khấu, rất nhiều ông chủ nghe đến đó đều lên dây cót.

“Mảnh đất thứ nhất là mảnh đất miếu Thanh Sơn ở Thành Đông, giá khởi điểm là bảy tỷ, bước giá thấp nhất là ba trăm năm mươi triệu.” Người chủ trì tuyên bố.

“Tám tỷ bảy trăm năm mươi triệu! “Chín tỷ tám.

Giá không ngừng được tăng lên.

“Chủ tịch Lâm, mảnh đất này nằm ở ngoại ô, rất xa, giá trị không lớn, công ty của chúng ta không cần dùng đến.

Lưu Thân nói.

Lâm Thiên gật đầu, mấy miếng đất cần giành được, trước đó Lưu Thân đã nói cho Lâm Thiên biết, mảnh đất miếu Thanh Sơn ở Thành Đông này không nằm trong đó..

66: Điên Cuồng Nâng Giá


Khương Hùng Dũng cũng không tham dự phát giá, rõ ràng là không nhìn trúng mảnh đất này.

Cuối cùng mảnh đất này bán với giá hai mươi tám tỷ, do một công ty nhỏ ở bản địa đấu giá. Nơi có giá trị thấp như vậy, chỉ để lại cho những người làm ăn nhỏ.

Đương nhiên, mấy công ty nhỏ chỉ có thể lấy được mấy mảnh đất giá trị thấp, bởi vì nơi tố, bọn họ căn bản không có tư cách tranh với tập đoàn Hùng Dũng và tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Lúc này, bắt đầu bán đấu giá mảnh đất thứ hai. “Khu đất số 12 trong khu quy hoạch, tổng diện tích là 78 mẫu, mảnh đất này có giá trị bao nhiêu, hẳn là các ông chủ ngồi đây đều đã biết, giá khởi điểm là hai mươi tám tỷ! Mỗi lần tăng thấp nhất một tỷ bảy trăm năm mươi triệu. Người chủ trì tuyên bố. “Chậc chậc, mảnh đất này nằm ở vị trí đắc địa bên trái khu quy hoạch, đây là mảnh đất vàng đấy. “Không sai, giá trị của mảnh đất này rất cao. Tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Hùng Dũng, chắc chắn sẽ tranh giành kịch liệt.” "Không biết cuối cùng mảnh đất này bị bên nào cướp được.”

Rất nhiều ông chủ ở đây nghe nói tới mảnh đất số 12 trong khu quy hoạch, không nhịn được bàn tán xôn xao. Bọn họ đều có thể thấy, một cuộc tranh giành gió tanh mưa máu sắp kéo màn che ra. “Hai mươi chín tỷ bảy trăm năm mươi triệu” “Ba mươi mốt tỷ năm trăm triệu. “Ba mươi ba tỷ hai trăm năm mươi triệu”

Có mấy ông chủ bất động sản ở bản địa ra giá thăm dò.

Tuy bọn họ biết sau khi giá được nâng lên, bọn họ sẽ không tranh được với tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn Hùng Dũng, nhưng lúc giá cả còn thấp, bọn họ có thể ra giá thăm dò xem.

Lâm Thiên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tới mảnh đất số 12 trong khu quy hoạch, cũng mở mắt ra.

Tầm quan trọng của mảnh đất này, trên đường tới đây Lưu Thân đã nói cho Lâm Thiên nghe qua.

Còn Khương Hùng Dũng, ông ta vốn dựa lưng vào ghế, lúc này cũng ngồi thẳng. “Một trăm bảy mươi lăm tỷ.

Giọng nói của người trẻ tuổi vang lên.

Mọi người tập trung nhìn, người ra giá đúng là Lâm Thiên. “Chậc chậc, chủ tịch của Tỉnh Xuyên, vừa lên tiếng đã ra giá tới tận một trăm bảy mươi lăm tỷ. Đây là quyết tâm phải lấy được mảnh đất này!”

Mọi người đều bị Lâm Thiên đột nhiên tăng giả làm cho hoảng sợ.

Tuy giá trị của mảnh đất này cao, nhưng bình thường gần hai trăm tám mươi tỷ là có thể lấy được.

Dù sao thành phố Bảo Thạnh không phải là tỉnh lỵ, giá nhà ở nơi này còn chưa cao như ở tỉnh lị.

Đám ông chủ bản địa vốn còn mở miệng thăm dò giá, lập tức câm miệng lại, đến giá cả này, bọn họ đã không có tư cách ra giá nữa.

Khương Hùng Dũng cũng bị Lâm Thiên đột nhiên tăng giá làm cho kinh ngạc một lúc.

Nếu Lâm Thiên đã ra tay, tất nhiên là Khương Hùng Dũng sẽ không đợi lát nữa. “Hai trăm mười tỷ.” Khương Hùng Dũng giơ bảng, thêm ba mươi lăm tỷ nữa. “Ông Khương ra giá hai trăm mười tỷ, còn ai ra giá cao hơn nữa không?” Người chủ trì ở trên đài lớn tiếng nói. “Ba trăm năm mươi tỷ

Giọng Lâm Thiên vang lên lần hai.



Đám ông chủ ở đây nghe giả lại tăng lên tới tận ba trăm năm mươi tỷ, bọn họ đều kinh ngạc không thôi. “Chuyện này... Đã tới ba trăm năm mươi tỷ rồi sao?” “Tuy mảnh đất này có giá trị cao, nhưng cùng lắm là ba trăm năm mươi tỷ đúng không?” “Chủ tịch của Tỉnh Xuyên trực tiếp ra giá ba trăm năm mươi tỷ, cậu ta đây là không muốn chậm rãi tăng thêm, muốn lấy tới tay luôn à?" “Không biết ông Khương sẽ làm thế nào.

Mọi người nhao nhao nhìn về phía Khương Hùng Dũng. “Tên nhóc này không làm theo quá trình thông thường.

Khương Hùng Dũng thấy Lâm Thiên ra giả ba nghìn năm trăm tỷ, sắc mặt ông ta có chút khó coi.

Khương Hùng Dũng vốn định tăng ba mươi lắm tỷ mỗi lần, tăng như vậy đã là rất cao rồi, ông ta không ngờ tới Lâm Thiên lập tức ra giá tới tận ba trăm năm mươi tỷ.

Phải biết rằng nếu là bình thường, mua mảnh đất này đều không cần ba trăm năm mươi tỷ. “Ông Khương, hôm nay phải tranh với tên nhóc này rồi." Luật sư ngồi bên cạnh Khương Hùng Dũng nói. “Hai nghìn một trăm tỷ kia của tôi không phải chuẩn bị uổng phí” Khương Hùng Dũng híp mắt nói. “Chủ tịch Lâm ra giá ba trăm năm mươi tỷ, còn ai ra giá cao hơn ba trăm năm mươi tỷ nữa không?” Người chủ trì ở trên đài lớn tiếng nói. “Tôi ra ba trăm tám mươi lăm tỷ" Khương Hùng Dũng giơ bảng. “Ông Khương ra giá ba trăm tám mươi lăm tỷ. Còn ai ra giá cao hơn không?” Giọng nói của người chủ trì ở trên đài vang dội.

Lâm Thiên nhìn về phía Khương Hùng Dũng, nói: “Tôi nói này ông Khương, mỗi lần ông chỉ tăng ba mươi lăm tỷ, ông không thấy mệt sao?” “Cậu... Sắc mặt Khương Hùng Dũng thay đổi, đây quả thực là khiêu khích ông ta trắng trợn mà

Lâm Thiên thu hồi ánh mắt, sau đó cười tươi giơ bảng lần hai. “Tôi ra giá bảy trăm tỷ “Bảy trăm tỷ?” “Thành phố Bảo Thạnh chúng ta, chưa bao giờ ra giá mảnh đất tới tận bảy trăm tỷ.”

Mọi người ở đây nghe Lâm Thiên đột nhiên nâng giá tới tận bảy trăm tỷ, bọn họ đều vô cùng kinh hãi, con số này, đã lập nên kỷ lục bán đấu giả mảnh đất ở thành phố Bảo Thạnh.

Lần trước bán đấu giá mảnh đất cao nhất ở thành phố Bảo Thạnh, là bốn trăm hai mươi tỷ.

Mà hôm nay vừa mới bán đấu giá, đã tăng tới mức phá kỷ lục rồi sao?

Ngay cả Lưu Thân ngồi bên cạnh Lâm Thiên cũng bị

Lâm Thiên dọa sợ.

Sau khi ngây ra một lúc, người chủ trì vội vàng lớn tiếng tuyên bố: “Bảy... Bảy trăm tỷ. Chủ tịch Lâm ra giá bảy trăm tỷ.

Còn ai ra giá cao hơn bảy trăm tỷ nữa không?”

Đám ông chủ ở trong hội trường, cùng với người chủ trì ở trên đài, lúc này đều nhao nhao nhìn về phía Khương Hùng Dũng, bọn họ biết, chỉ có Khương Hùng Dũng mới có tư cách tranh giành.

Lúc này sắc mặt Khương Hùng Dũng vô cùng khó coi.

Bảy trăm tỷ, đã cách xa giá vốn có của mảnh đất này rồi!

Mới đầu Khương Hùng Dũng chỉ phòng bị một nghìn không trăm năm mươi tỷ, nhưng sau đó vì đối phó Lâm Thiên, mới tăng thêm tới hai nghìn một trăm tỷ, nhưng hiện giờ đã mất bảy trăm tỷ? “Mẹ nó, tên nhóc này không thèm để ý tới giá cả!” Khương Hùng Dũng nghiến răng nói.

Lâm Thiên ra giá cao như vậy, nằm ngoài dự đoán của Khương Hùng Dũng.



Nhưng hôm nay Khương Hùng Dũng đã nói những lời ngoan độc, ông ta muốn khiến Lâm Thiên không chịu nổi vào buổi đấu giá ngày hôm nay. Nếu bây giờ ông ta sợ, vậy mất mặt sẽ là ông ta.

Đâm lao đành phải theo lao, Khương Hùng Dũng chỉ có thể nghiến răng một cái, sau đó giơ bảng lên: “Tám trăm bảy mươi lăm tỷ!”

Bây giờ Khương Hùng Dũng đã cố gắng lắm rồi, ông ta chỉ có thể thêm nhiều nhất một trăm bảy mươi lăm tỷ, báo ra giá như vậy, trái tim của Khương Hùng Dũng cũng đã nhỏ máu. “Tôi ra một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ

Giọng nói của Khương Hùng Dũng vừa mới vang lên, người chủ trì ở trên đài còn chưa kịp hỏi, Lâm Thiên đã giơ bảng ra giá một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ. “Một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ?”

Mọi người nghe thấy giá này xong, không nhịn được hít vào một hơi.

Trời ạ, vì sao một mảnh đất có giá trị hai mươi tám tỷ, vậy mà tăng lên tới một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ? Giá này tăng trên gấp mấy lần rồi. “Cái gì? Một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ?” Bắp thịt trên mặt Khương Hùng Dũng co giật.

Theo lý mà nói, giá càng lên cao, biên độ tăng giá sẽ càng nhỏ, ông ta không ngờ tới đã ra giá cao tới mức vậy rồi, Lâm Thiên vẫn tăng lên tận ba trăm năm mươi tỷ! “Ông Khương, tên này... Tên này hoàn toàn không quan tâm tới giá! Ông xem có nên tăng thêm không?”

Luật sư cũng luống cuống, mới đầu bọn họ dự liệu được Lâm Thiên sẽ nâng giả, nhưng bọn họ không ngờ tới Lâm Thiên sẽ nâng mạnh như vậy.

Lúc này Khương Hùng Dũng cũng rất do dự, thêm tiền thì tiếc, mà không thêm thì ông ta không cam lòng.

Đang lúc Khương Hùng Dũng do dự. Lâm Thiên mở miệng nói: "Tôi nói này ông Khương, trước khi bắt đầu bán đấu giá ông đã nói rất ngoan độc, sao thế? Không chơi nổi nữa à?” “Khương Hùng Dũng tôi mà chơi không nổi sao?”

Khương Hùng Dũng lập tức nổi giận. “Một nghìn bốn trăm tỷ! Con mẹ nó tôi ra một nghìn bốn trăm tỷ!" Khương Hùng Dũng nghiến răng rống to. “Được, tôi trả một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ. Lâm

Thiên cười trực tiếp ra giá. Lâm Thiên vừa ra giả, mọi người lập tức rộ lên. “Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ? Trời ạ! Vì sao một mảnh đất như vậy, vậy mà lên tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.

Trong hội trường lập tức sôi trào.

Người nào cũng biết, mảnh đất này tuyệt đối không đáng tiền như vậy. “Chủ tịch Lâm này đúng là hung hãn nhỉ? Vì tranh với ông Khương, vậy mà tăng tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ?

Ngay cả Lưu Thân bên cạnh, cũng không nhịn được kéo áo Lâm Thiên. “Chủ tịch Lâm, tôi chỉ chuẩn bị tổng cộng một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, lúc này mới là mảnh đất đầu tiên, anh đã lấy hết rồi. Hơn nữa... Hơn nữa một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ mua mảnh đất này, không đáng đầu. Lưu Thân vội vàng nói. “Tôi tự có tính toán của mình!” Lâm Thiên cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đứng dậy nhìn về phía Khương Hùng Dũng. “Ông Khương, ông còn ra giả nữa không? Nếu có thì tiếp tục đi.” Lâm Thiên cười nói. "Cậu... Cậu...

Gương mặt của Khương Hùng Dũng tái đi. Ông ta tiếp tục ra giá, giá sẽ vượt qua mức độ ông ta có thể thừa nhận, nếu ông ta không ra giả, ông ta sẽ không xuống đài được, vì có rất nhiều người ở đây nhìn. “Ông Khương, thôi! Đừng tranh nữa, tặng cho cậu ta, phía sau còn mảnh đất càng tốt hơn. Luật sư nói.

Đúng lúc này, Lâm Thiên vừa cười vừa mở miệng nói: “Khương Hùng Dũng, không chơi nổi thì cút ra đi, chơi đấu giá với tôi, ông còn chưa đủ tư cách!” “Mẹ kiếp!”

Trong cơn giận dữ Khương Hùng Dũng đập mạnh lên ghế, đứng bật dậy. “Hôm nay ông đây không lấy được mảnh đất này, ông đây không họ Khương!”

Bình Luận (0)
Comment