Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 93.9 - Chương 93.94

93: Mối Thù Mười Năm


“Những gì ông chủ Trịnh nói đều không sai, tôi là chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh, là cháu ngoại của Lê Chí Thành.

Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía chú rể.

“Đầu tiên, tôi chúc ông tân hôn hạnh phúc” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Tôi tôi tôi...!
Trên trán chú rể chảy đầy mồ hôi lạnh, cả người sợ đến mức run rẩy.

Tuy trước đó Lâm Thiên chưa nổi giận gì với ông ta, nhưng ông ta nghĩ đến, trước đấy, sau khi Lâm Thiên đi vào cửa, ông ta đã tuyên bố muốn xử lý Lâm Thiên, lúc này, ông ta đã sợ chết khiếp.

“Tiếp theo, tôi nhớ trước đó có nói, ông lớn lên như heo vậy, ông không có ý kiến gì chứ?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm Ngô Đức Cường.

“Không, không, không.

Tôi không có ý kiến gì hết!” Ngô Đức Cường cười, liên tục lắc đầu.

Ngay sau đó, chú rể vội nói: “Cậu chủ Lâm, trước đó tôi.”
Lâm Thiên xua tay, cắt ngang lời ông ta.

“Nếu như ông muốn nói xin lỗi tôi, vậy thì ông vẫn nên im miệng thì hơn, nói xin lỗi tôi ư? Xin lỗi nhé, ông còn chưa đủ tư cách Sau khi nói xong, Lâm Thiên nhìn thẳng về phía cô dâu Trần Tuyết My.

“Lâm Thiên, anh...!Bây giờ sao anh lại có được thân phận và địa vị lớn như thế.” Trần Tuyết My ngơ ngác nhìn Lâm Thiên.

Trần Tuyết My nằm mơ cũng không nghĩ đến, mối tình đầu mà cô ta vứt bỏ, thế mà lúc này lại có thân phận và địa vị cao như vậy.

Trần Tuyết My nghĩ đến lúc hôm qua cô ta gọi điện thoại cho Lâm Thiện, cô ta còn châm chọc có phải Lâm Thiên không lấy ra được tiền mừng, nghĩ đến đây, Trần Tuyết My đã cảm thấy không còn mặt mũi gì.

Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là cảm giác hối hận, hối hận chính mình đã bỏ qua một người đàn ông trâu bò như thế.

“Vẫn là câu nói kia, chúc mừng cô, chúng mừng cô lấy được một người chồng có dáng dấp như heo” Lâm Thiên nhìn chằm chằm Trần Tuyết My, lạnh nhạt nói.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên xoay người, không nhìn cô ta nữa.


Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía tên mập mạp tóc vàng và người đàn ông gầy.

“Hai vị, tôi vừa mới nói, thân phận của tôi có thể hù chết hai người, chẳng phải các anh cảm thấy rất buồn cười à? Không phải các anh cười nhạo tôi ư? Hiện tại hai anh cười đi.” Lâm Thiên hời hợt nói.

“Chúng tôi.

Chúng tôi.

Sắc mặt người đàn ông gầy và tên mập mạp tóc vàng đều tái nhợt, hai chân không nhịn được, đang run rẩy, trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.

Hai người bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, bọn họ lại đắc tội với một nhân vật trâu bò như vậy.

“Tôi bảo các anh cười, các anh không nghe thấy à?” Giọng nói của Lâm Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng.

“Vâng, vâng vâng!”
Hai người liên tục gật đầu, sau đó cố gắng nở một nụ cười, nhìn rất khó coi.

Hai người bọn họ hiểu rất rõ, lấy thân phận và địa vị của Lâm Thiên, anh muốn bóp chết bọn họ, còn đơn giản hơn giết một con kiến.

Vì thế Lâm Thiên nói như thế nào, bọn họ chỉ có thể làm theo.

Sau cùng, Lâm Thiên nhìn về phía Hoàng Bách.

Lúc này, trên trán Hoàng Bách đã phủ kín mồ hôi, anh ta cảm nhận được ánh mắt Lâm Thiên đang nhìn mình, anh ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, trên mặt càng lộ vé e so.

Anh ta nghĩ đến, lúc trước mình đã từng cướp bạn gái của Lâm Thiên, còn đánh Lâm Thiên một trận, vừa rồi lúc bỏ tiền mừng, anh ta còn trào phúng Lâm Thiên, đủ loại chế giễu lúc ngồi trên bàn, cả trái tim anh ta giống như rơi xuống vực sâu.

“Hoàng Bách, tôi vừa mới nói với anh, nếu như chọc đến tôi, hậu quả đó, anh không gánh được, đáng tiếc khi đó anh không tin tôi." Lâm Thiên lắc đầu nói.

“Chủ tịch Lâm, hiện tại tôi đã biết, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi.”
Hoàng Bách vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin Lâm Thiên tha thứ.

Trong lòng Hoàng Bách cũng rất rõ ràng, lấy thân phận và địa vị của Lâm Thiên, muốn giết chết anh ta, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đây không phải là người mà anh ta có thể đắc tội.

“Tha cho anh ư? Xin lỗi nhé, không có khả năng đó.

Lâm Thiên nheo mắt nói.

Dừng một lúc, anh tiếp tục nói.

“Thù oán giữa chúng ta là từ trung học, anh còn nhớ rõ chứ? Hôm nay, đúng lúc thù mới hận cũ, chúng ta nên tính toán một lượt”
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía ông chủ Trịnh, “Ông chủ Trịnh, làm phiền ông giúp tôi làm một việc, nói: ông đi gọi bảo vệ đến đây.

"Không vấn đề gì, có thể cống hiến sức lực cho chủ tịch Lâm, đó là vinh hạnh của tôi.”
Ông chủ Trịnh cưới tít mắt, ông ta căn bản không giúp đỡ được Lâm Thiên trong công việc, đây chính là cơ hội tốt để trèo lên Lâm Thiên.

Hoàng Bách nghe thấy Lâm Thiên muốn gọi bảo vệ đến, tim anh ta hoảng sợ, cả người không nhịn được run rẩy, nhưng anh ta lại chẳng làm được gì.

Hiệu suất làm việc của ông chủ Trịnh rất cao, chưa đầy ba phút, ông ta đã dẫn theo giám đốc của khách sạn và mười người bảo vệ đến đây.

“Cậu chủ Lâm, tôi là giám đốc Cao Tùng của khách sạn An Dương" Ông chủ rất cung kính chào hỏi Lâm Thiên.

“Ông chủ Cao, con người của tôi không thích đánh nhau, để bảo vệ của các ông giúp tôi đánh người này một trận, không vấn đề gì chứ? Không cần quá mạnh tay, chỉ cần còn lại một hơi thở là được.” Lâm Thiên chỉ vào Hoàng Bách đang quỳ trên mặt đất.

Mọi người ở đây nghe thấy câu này, khỏe miệng giật giật, chỉ còn lại một hơi thở mà gọi là không cần quá mạnh tay?
Sau khi nghe Lâm Thiên nói, Hoàng Bách bị dọa đến mức trợn tròn mắt.

“Không vấn đề gì, chuyện mà cậu chủ Lâm phân phó, tôi nhất định sẽ làm tốt.

Giám đốc Cao Tùng liên tục gật đầu.

Ngay sau đó, giám đốc Cao Tùng trực tiếp ra lệnh.

“Đánh người này cho tôi, chỉ cần giữ lại một hơi thở là được.

Sau khi ông ta vừa nói xong, mười người bảo vệ này như ong vỡ tổ xông đến, đấm đá Hoàng Bách.

“Á, cứu mạng!” “Lâm Thiên, cầu xin anh tha cho tôi.”

Hoàng Bách bị đánh, anh ta liên tục kêu lên thảm thiết và cầu xin tha thứ.

Cảnh tượng này khiến cho tân khách ở đây sợ hãi, nhưng không ai dám nói chuyện, lại càng không ai dám xen vào chuyện bao đồng.

Mấy người trước đó có lỗi với Lâm Thiên, lập tức bị dọa cho run rẩy.

Lâm Thiên nhìn Hoàng Bách nằm trên mặt đất, không có dáng vẻ thương hại nào.

Bởi vì cho đến tận bây giờ, Lâm Thiên vẫn còn nhớ rất rõ, lúc trước chính mình đi tìm Hoàng Bách lý luận, Hoàng Bách đã gọi người đánh anh như thế nào.

Đến lúc này Lâm Thiên vẫn còn nhớ rõ, bởi vì Hoàng Bách cướp bạn gái của anh, còn đánh anh, dẫn đến tinh thần của anh sa sút, kéo dài hơn một năm, thành tích cũng vì thế mà đi xuống.

Khi đó Lâm Thiên không có năng lực báo thù.

Hiện tại, món nợ này, Lâm Thiên sẽ trả đủ.

Khoảng hơn mười phút.

“Dừng lại.” Lâm Thiên xua tay nói.

Mười người bảo vệ nghe thấy thế, lúc này mới dừng tay
Lâm Thiên đi đến trước mặt Hoàng Bách.

lai.

Lúc này Hoàng Bách hấp hối nằm rạp trên mặt đất, trên người đầy máu me, giống như một con chó chết, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Lâm Thiên trực tiếp giẫm lên mặt Hoàng Bách, nhìn xuống Hoàng Bách, nheo mắt nói.

“Hoàng Bách, mười năm trước, sau khi anh cho người ta đánh tôi xong, anh chính là giẫm lên mặt tôi như thế này, khi đó tôi đã nói, một ngày nào đó, món nợ này, tôi sẽ nhất định sẽ báo thù, ngày đó, chính là hôm nay”
Mười năm trước, chính bản thân của Lâm Thiên cũng không nghĩ đến, 10 năm sau, chính mình thế mà có thể báo được thù, có lẽ ứng với câu nói kia, quân tử báo thù, mười năm không muộn.

“Khụ, khu
Hoàng Bách bị giẫm lên trên mặt, anh ta ho ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt như giấy.

Về phần tâm trạng của Hoàng Bách lúc này như thế nào, chỉ có chính anh ta là người rõ ràng nhất.

“Tôi cho anh một đề nghị, chờ sau khi anh hồi phục lại, đừng ở thành phố Bảo Thạnh này nữa, nếu không, tôi gặp anh một lần, sẽ xử lý anh một lần.

Sau khi nói xong câu này, Lâm Thiên trực tiếp xoay người sang chỗ khác, không tiếp tục để ý đến Hoàng Bách nữa.

“Ông chủ Trịnh, ông chủ Cao, hôn lễ này, tôi không tham gia nữa, tôi đi trước một bước, chuyện hôm nay hai người đã giúp đỡ tôi một tay, Lâm Thiên tôi nhớ kỹ.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.


Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao nghe thấy Lâm Thiên nói vậy, đương nhiên là vui đến mức không ngậm miệng được, để chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên nợ nhân tình của bọn họ, đây quả nhiên là chỗ tốt, ngày bình thường, bọn họ làm sao có cơ hội trèo lên được người như thế.

“Để chúng tôi tiễn cậu chủ Lâm.” Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao đồng thanh nói.

Cứ như thế, dưới sự cung kính của ông chủ Trịnh và ông chủ Cao, Lâm Thiên đi ra ngoài.

“Ông xã, em cũng đi tiễn anh ấy.” Trần Tuyết My nói với chú rể.

Sau khi nói xong, Trần Tuyết My vội vàng đi theo ra ngoài.

Trong bãi đậu xe của khách sạn.

Ông chủ Trịnh và ông chủ Cao một đường tiến Lâm Thiên đi đến trước xe Lamborghini.

“Hai vị, đến đây là được rồi.”
Sau khi nói xong, Lâm Thiên mở cửa xe, chui vào.

Lâm Thiên vừa mới ngồi vào trong xe, lúc anh chuẩn bị đóng cửa xe, Trần Tuyết My lập tức chạy đến.

“Lâm Thiên, chờ đã.

Trần Tuyết My gọi Lâm Thiên.

“Cô còn chuyện gì nữa à?” Lâm Thiên lạnh nhạt nhìn Trần Tuyết Mỵ.

“Lâm Thiên, anh là mối tình đầu của tôi, thật ra.

Thật ra những năm gần đây, trong lòng tôi vẫn luôn có anh, anh có thể cho tôi thêm một cơ hội không, tôi cảm thấy chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.” Trần Tuyết My cắn môi nói.

“Xin lỗi, cô không xứng
Sau khi nói ra năm chữ này, Lâm Thiên trực tiếp đóng cửa xe.

“Rầm!”
Theo tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe Lamborghini nhanh chóng rời đi, chỉ để lại tro bụi và đuôi khói cho Trần Tuyết My.

Trần Tuyết My nhìn chiếc xe Lamborghini kia.

Trong mắt cô ta lóe lên phức tạp.

Mười năm trước, cho dù có nằm mơ, Trần Tuyết My cũng không nghĩ đến, bởi vì xem thường, cô ta vứt bỏ mối tình đầu, người này lại đi lên đỉnh cao, đạt đến độ cao mà cô ta không thể nào với được..

94: Như Tuyết Thổ Lộ


Lâm Thiên lái chiếc xe Lamborghini của mình rời khỏi khách sạn An Dương, đi thẳng đến bệnh viện, chuẩn bị đón Như Tuyết xuất viện.

Lâm Thiên nghĩ đến việc gặp Như Tuyết, tâm trạng của anh rất phức tạp, bởi vì chính mình và Tô Bảo Nhi đã xảy ra loại chuyện kia.

Tuy đây không phải do Lâm Thiên tình nguyện, là bị cha già của Tô Bảo Nhi tính kế, nhưng sự việc đã xảy ra, không cách nào thay đổi được.

Trong phòng bệnh.

Lâm Thiên mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, mở cửa phòng bệnh. “Như Tuyết, tôi đến đón cậu xuất viện.” Lâm Thiên mỉm cười đi đến bên giường bệnh của Như Tuyết. “Lâm Thiên, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi chỉ bị xây xước ngoài da mà thôi, đã sớm muốn xuất viện. Như Tuyết nở một nụ cười ngọt ngào với Lâm Thiên.

Tuy Lâm Thiên và Như Tuyết còn chưa chính thức trở thành người yêu, nhưng nhìn Như Tuyết vui vẻ như thế, trong lòng Lâm Thiên càng thêm cảm thấy xấu hổ với cô ấy. “Được rồi, cậu thu dọn một chút, chúng ta xuất viện, vừa rồi ở dưới lầu, tôi đã giúp cậu làm thủ tục.” Lâm Thiên nói. “Ừ.” Như Tuyết cười gật đầu, sau đó bắt đầu thu dọn đô.. “Đúng rồi Như Tuyết, hai ngày nay ở bệnh viện không có chuyện gì chứ?” Lâm Thiên hỏi. “Vẫn ổn, chỉ là có một bác sĩ nam trẻ tuổi luôn đến xum xoe, khiến tôi hơi phản cảm.” Như Tuyết nói. “Ồ, không có chuyện gì lại nhiệt tình thế, chẳng lẽ anh ta có ý gì với cậu? Cũng đúng, cậu xinh đẹp như vậy, không ai chú ý đến mới là khác thường” Lâm Thiên vừa cười vừa nói. “Thôi đi, dù sao bây giờ tôi xuất viện, sẽ không nhìn thấy anh ta nữa. Như Tuyết nói.

Đúng vào lúc này, một bác sĩ nam trẻ tuổi đi đến. “Như Tuyết, tôi mua cho cô một phần canh gà, nhân lúc còn nóng, cô tranh thủ uống đi.” Bác sĩ nam vừa nói, vừa đặt canh gà lên bàn. “Bác sĩ Phan, tôi không uống canh gà đâu, ngoài ra để tôi giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, tên là Lâm Thiên. Như Tuyết kéo Lâm Thiên đến.

Lâm Thiên thấy thế, nhất thời lộ ra nụ cười khổ, đây là Như Tuyết muốn để anh đóng giả bạn trai, ứng phó với người bác sĩ nam này.

Lâm Thiên đã đoán được, người bác sĩ này, chắc hẳn là người Như Tuyết vừa nhắc đến, người luôn xum xoe với cô ấy.

Người bác sĩ kia nghe thấy thế, anh ta quay đầu đánh giá Lâm Thiên. “Như Tuyết, đây chính là người bạn trai mà cô vẫn luôn nhắc đến với tôi à? Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, hình như căn bản không xứng với cô đâu.”

Sau khi bác sĩ nam nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Thiên, trong lúc nhất thời, ánh mắt anh ta lộ ra khinh thường.

Ngay lúc đó, bác sĩ còn đứng thẳng tắp, lộ ra tự tin, lộ ra anh ta có cảm giác ưu việt, giống như muốn chứng minh cho Như Tuyết thấy, anh ta ưu việt hơn người bạn trai này rất nhiều. “Phụt!”

Sau khi nghe thấy bác sĩ nam nói thế, trong lúc nhất thời, Như Tuyết không nhịn được, che miệng cười. Như Tuyết rất rõ ràng, Lâm Thiên là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, mà người bác sĩ nam này lại nói Lâm

Thiên như thế, Như Tuyết đương nhiên muốn cười.

Lâm Thiên cũng mỉm cười, sau đó lấy chìa khóa xe Lamborghini ra, cầm trong tay thưởng thức, nói. “Anh bác sĩ này, tôi nghĩ, có lẽ anh còn chẳng xứng xách giày cho tôi.”

Bác sĩ nam nhìn thấy chìa khóa xe trong tay Lâm Thiên, sau đó sắc mặt anh ta đột nhiên hoàn toàn thay đổi. "Lamborghini?"

Bác sĩ nam này đương nhiên nhận ra chiếc chìa khóa xe trong tay Lâm Thiên. “Làm sao lại như thế được, chỉ bằng dáng vẻ này của cậu, làm sao có thể lái nổi Lamborghini." Bác sĩ nam lộ ra dáng vẻ không thể tin được. “Tôi không cần thiết phải chứng minh mình với một kẻ nhãi nhép làm gì, nhưng nếu như anh không tin, có thể cùng nhau đi xem” Lâm Thiên không để ý lắm. “Như Tuyết, chúng ta đi thôi.”

Lâm Thiên trực tiếp kéo tay Như Tuyết, đi ra phía ngoài phòng bệnh.



Lâm Thiên trực tiếp nắm tay Như Tuyết ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài. “Được, tôi muốn nhìn xem, cậu có thật sự lái xe

Lamborghini hay không. Bác sĩ cắn răng nghiến lợi nói.

Chỉ dựa vào một chiếc chìa khóa, không đủ để bác sĩ nam này tin tưởng, bởi vì thông qua mạng, có thể dễ dàng mua được một chiếc chìa khóa xe giả.

Sau khi nói xong, bác sĩ nam đi theo ra ngoài.

Lâm Thiên nắm tay Như Tuyết đi ra khỏi bệnh viện, sau đó đi thẳng đến bãi đậu xe của bệnh viện.

Một chiếc xe Lamborghini màu xanh siêu ngầu đỗ ở đó, lúc này có rất nhiều người trẻ tuổi đang cầm điện thoại di động chụp ảnh chiếc xe Lamborghini, đăng lên trang cá nhân. “Tách tách!”

Lâm Thiên ấn chìa khóa, ánh đèn xe lóe lên, giống như một con dã thú vừa mở mắt ra. “Chủ xe đến rồi, chủ xe đến rồi.”

Những người đang chụp ảnh kia vội vàng lùi về sau. Lâm Thiên trực tiếp mở cửa ghế lái phụ

Người bác sĩ đi theo sau Lâm Thiên, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên mở cửa xe Lamborghini, trong lúc nhất thời, sắc mặt anh ta xám xịt. “Bạn trai của Như Tuyết, thế mà thật sự lái Lamborghini."

Sự thật đã bày ra trước mắt, cho dù anh ta không muốn tin, giờ phút này, anh ta không thể không tiếp nhận sự thật này.

Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía người bác sĩ trẻ tuổi kia, vị bác sĩ trẻ tuổi vội vàng cúi đầu xuống, căn bản không dám đối mặt với Lâm Thiên.

Ngay sau đó, Lâm Thiên mỉm cười, thu hồi ánh mắt. Đối với Lâm Thiên mà nói, đây chỉ là một kẻ nhãi nhép mà thôi thậm chí ngay cả tên anh ta, Lâm Thiên còn chẳng muốn biết. “Như Tuyết, cậu ngồi đi. Lâm Thiên ưu nhã làm một động tác mời với Như Tuyết. “Lâm Thiên, mấy ngày hôm trước, chẳng phải xe cậu là màu cam à? Sao bây giờ... Lại chuyển sang màu xanh rồi?”

Như Tuyết lộ ra ngạc nhiên. “Bởi vì tôi mới đổi xe. Lâm Thiên cười nói. “Được lắm, cậu lợi hại.” Như Tuyết cười, sau đó ngồi vào trong xe Lamborghini. “Wow, thật hâm mộ cô gái kia!”

Mấy cô gái đứng ở đó đều rất hâm mộ Như Tuyết. Có thể ngồi lên Lamborghini, có ai không hâm mộ? "Brum brum!"

Theo tiếng động cơ xe, chiếc xe Lamborghini màu xanh nhanh chóng rời đi.

Bên trong xe. “Không nghĩ đến, tôi lại một lần nữa đóng vai bạn trai của cậu.” Lâm Thiên cười nói. “Sao thế, cậu có thể thường xuyên đóng vai bạn trai của Tô Bảo Nhi, chẳng lẽ không thể đóng vai bạn trai của tôi à.” Như Tuyết bĩu môi nói. “Đương nhiên không phải ý đó, chỉ cần cậu nói một câu, bất kỳ lúc nào tôi đều có thể đóng vai bạn trai của cậu” Lâm Thiên cười gượng một tiếng, làm sao anh lại cảm thấy Như Tuyết đang ghen nhỉ.

Đúng lúc này, Như Tuyết đột nhiên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói. “Vậy... Cậu có muốn làm bạn trai của tôi không?” "Két!"

Sau khi Như Tuyết vừa nói xong, chiếc xe Lamborghini nhất thời phanh gấp.



Lâm Thiên trực tiếp đỗ xe ở ven đường.

Như Tuyết nói như thế, xem như là đang thổ lộ với mình à? Nếu đổi lại là trước kia, Lâm Thiên nhất định sẽ rất vui, nhất định sẽ đồng ý.

Chẳng qua hiện tại vì chuyện giữa anh và Tô Bảo Nhi, khiến Lâm Thiên không thể đồng ý.

Trong lúc nhất thời, Lâm Thiên không trả lời, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh, sự yên tĩnh này cũng trở nên có phần quỷ dị.

Như Tuyết rất khẩn trương, cô ấy mang theo ánh mắt mong chờ nhìn Lâm Thiên, đối với cô ấy mà nói, cô ấy đã chờ rất lâu, hôm nay, cô ấy đã lấy hết dũng khí của mình, cho nên mới nói ra được những lời như vậy.

Lâm Thiên trầm ngâm một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn

Như Tuyết, chân thành nói. “Như Tuyết, tôi... Tôi cảm thấy mình còn chưa xứng đáng với cậu, tôi không xứng làm bạn trai cậu." “Làm sao lại như thế, cậu ưu tú như vậy, lại còn là người tốt bụng, sao cậu có thể không xứng với tôi, là vì cậu cảm thấy chướng mắt tôi ư?” Như Tuyết cắn môi, tự ti nói.

Mấy giây sau, Như Tuyết ngẩng đầu, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cười nói: “Tôi biết gia cảnh của tôi rất kém, còn cậu lại là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, còn là cháu trai của Lê Chí Thành, làm sao tôi có thể xứng với cậu chứ? Là do tôi đã quá ngây thơ rồi, thế mà lại nói ra những lời này, xin lỗi cậu, đã dọa sợ cậu rồi."

Lúc Như Tuyết nói xong những lời sau cùng, nước mắt rưng rưng, nhưng cô ấy vẫn cố gắng nở một nụ cười với Lâm Thiên.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Như Tuyết, trong lòng Lâm Thiên đau như dao cứa. “Không làm phiền chủ tịch Lâm đưa tôi về nữa, tôi tự bắt xe về được, cảm ơn cậu, số tiền mà cậu đã giúp đỡ tôi, quãng đời còn lại, tôi sẽ từ từ trả lại cho cậu.”

Sau khi nói xong câu đó, Như Tuyết trực tiếp xuống xe. “Như Tuyết!”

Lâm Thiên gọi to một tiếng.

Thế nhưng Như Tuyết đã đóng cửa xe lại, Lâm Thiên vội vàng cởi dây an toàn ra, mở cửa xe, đuổi theo Như Tuyết.

Sau khi xuống xe, Lâm Thiên trực tiếp chạy đến một đầu đường gần chỗ ghế lái phụ. Lúc này Như Tuyết đang ngồi xổm ở bên lề đường khóc nức nở, cô ấy cố gắng không khóc thành tiếng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Như Tuyết, Lâm Thiên có một loại xúc động muốn đi lên, ôm chặt Như Tuyết vào lòng.

Thế nhưng, sau cùng, Lâm Thiên không làm như thế. Trong lòng Lâm Thiên thích Như Tuyết, đó là điều không thể nghi ngờ.

Nhưng Lâm Thiên biết, mình đã cùng Tô Bảo Nhi phát sinh quan hệ, hơn nữa lại lấy đi lần đầu tiên của Tô Bảo Nhi, cho dù như thế nào, chính mình phải chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi.

Nếu như hiện tại Lâm Thiên đồng ý với Như Tuyết, như vậy anh là loại người gì chứ? “Như Tuyết, mọi việc không như cậu nghĩ đâu, tôi... Tôi.." Lúc này, Lâm Thiên muốn giải thích cho Như Tuyết, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment