Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 184

Hai người ra khỏi Kim Lăng thành, sau khi định phương hướng, vung roi khoái mã nhắm thẳng hướng tây bắc mà lao đi. Chưa đến hai canh giờ thì rời khỏi Giang Tô, tiến tới biên giới An Huy.

Lâm Vãn Vinh vốn không rành địa hình lại thấy Cao Tù không nói một tiếng nào liền vội vàng thúc ngựa chạy lên song song với hắn, lớn tiếng hỏi:

- Cao đại ca, chúng ta phải đi đâu đây?

Cao Tù ghìm cương, giảm tốc độ rồi mỉm cười nói:

- Nãy giờ đi nhanh quá nên ta đã quên mất chuyện giải thích cho Lâm huynh đệ biết. Chúng ta sẽ tới Trừ châu trước, ở đó có một lộ nhân mã đang chờ chúng ta.

- Trừ châu?

Lâm Vãn Vinh thật ra cũng biết chỗ này. Trừ châu cách Kim Lăng thành vài trăm dặm, nằm kế Phượng Dương, Thiên Trường, ở bên cửa đông thành An Huy, cách Giang Tô một con sông, là nơi vị trí địa lý thập phần trọng yếu.

- Chúng ta đi Trừ châu làm cái gì? Từ tiên sinh cũng ở đấy sao?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày hỏi

Cao Tù nói:

- Từ đại nhân không ở Trừ châu, để lời nhắn lại rằng do quân tình khẩn cấp, ngài đã tới vùng phụ cận của Từ Châu, giao phó cho ta dẫn Lâm huynh đệ đến Trừ Châu trước. Tại nơi đó cùng tụ hợp binh mã, từ Trừ Châu cùng một lộ hội quân tại Túc Châu.

Lâm Vãn Vinh làm tham mưu tướng quân cho Từ Vị, vốn tưởng là sẽ đi theo bên bên cạnh lão ta. Vậy mà lão già này đã biến đi đâu mất, xem ra tiền tuyến quân tình thật là khẩn cấp. Bất quá, tâm lý lẫn sinh lý hiện giờ của hắn cũng chưa sẵn sàng để ra tiền tuyến. Nên tới Trừ châu trước cùng đại quân hội hợp, làm quen một chút với hào khí binh mã cũng tốt.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:

- Như thế cũng được. Cao đại ca, Trừ châu có bao nhiêu nhân mã trú ngụ? Từ đại nhân đã an bài như thế nào?

Cao Tù lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ lắm. Chỉ nghe nói có quan binh Chiết Giang, quan binh Sơn Đông. Để che dấu tai mắt kẻ khác, bộ kỵ Chiết Giang lưỡng đạo sẽ mượn đường từ An Huy để tới Sơn Đông. Ngoài ra còn có quân sĩ Thần cơ doanh. Ta chỉ là phụ trách an toàn cho đại nhân, chuyện bày binh bố trận đã có Từ đại nhân lo lắng, ta muốn quản cũng không quản được.

Lâm Vãn Vinh nghe nói có ba đạo nhân mã, binh sĩ hẳn là không ít, thoạt nhìn thì có vẻ an toàn. Mấy vạn binh sĩ đồng thời thao luyện, hắn còn chưa thấy bao giờ nên thầm nghĩ chắc sẽ rất náo nhiệt nên có chút nôn nóng:

- Nếu như vậy, chúng ta cũng nên nhanh chóng cùng đại quân hội hợp.

Cao Tù cười nói:

- Không vội, không vội, trước khi chúng ta tới đây, Từ tiên sinh còn nói mấy câu, nhờ ta chuyển cáo với Lâm huynh đệ.

- Lão Từ …à… Từ đại nhân nói cái gì?

Lâm Vãn Vinh kỳ quái hỏi.

- Đại nhân nói, Lâm huynh đệ hãy nhanh chóng làm quen với sự vụ trong quân để sớm ngày nhận chức tham mưu tướng quân.

"Đương nhiên là ta muốn làm cho nhanh rồi, ta còn lo lắng hơn lão Từ ngươi, ở nhà đang có mấy lão bà đang chờ an ủi đấy!"

- Đại nhân còn nói…

Cao Tù bình thản nói tiếp:

- Binh sĩ Trừ châu, là cấp cho huynh Lâm huynh đệ. Mong đệ chấn chỉnh quân đội thật tốt, sau đó dẫn tới tiền tuyến.

"Chấn chỉnh quân đội?" Lâm Vãn Vinh thầm thấy kỳ quái: "Ta chỉ là một tham mưu tướng quân nho nhỏ, không có thực quyền, hai chữ tướng quân cũng chỉ là tâng bốc mà thôi, sao có thể chấn chỉnh quân đội chứ? Lão Từ sao lại có chủ ý này?" Hắn nghi hoặc nhìn Cao tù:

- Cao đại ca, ngươi không nghe lầm chứ, ta không có quan chức, lại không có kinh nghiệm tòng quân, Từ đại nhân sao lại để cho ta chấn chỉnh quân đội ?

Cao Tù lắc đầu cười nói:

- Ta nghe rất rất rõ ràng, sao lại sai được, đại nhân thật sự phân phó đệ tới Trừ châu chỉnh đốn quân kỷ.

"Mấy vạn quân đang đồn trú ở Trừ châu, nhưng lại muốn một gia đinh như ta đi chấn chỉnh quân đội sẵn sàng chiến đấu, đây không phải là khó ta sao? Lão thấy thoải mái nhưng ta không thoải mái a!"

Cao Tù thấy hắn do dự, liền cười cười:

- Lâm huynh đệ, người không nên lo lắng quá. Ta tin vào nhãn quang của Từ tiên sinh, lão gia tuyệt không nhìn lầm người, ngươi nhất định có khả năng.

"Ngay cả Cao Tù cũng nói vậy, chẳng lẽ ta còn không tin vào bản thân sao? Chỉ là mấy vạn người thôi, chưa thấy móng lợn sao biết lợn chạy? Lão tử phải đi thử một phen, chấn chỉnh người ta - Nói cách khác, Từ Vị giao cho ta chấn chỉnh mấy vạn người lạ này, lão nhân này thật sự tin tưởng mình a!"

Hắn ha ha cười nói:

- Nếu đã vậy, ta cứ thử xem sao! Với thiển kiến của ta, việc chấn chỉnh quân tuy khó nhưng hoàn toàn có thể làm được. Cao đại ca, huynh biết trên thế giới này việc gì là khó nhất không?

Cao Tù lắc đầu hiếu kỳ nói:

- Là chuyện gì?

Lâm Vãn Vinh cười thần bí:

- Nếu Cao đại ca ngươi lấy mười mấy lão bà, huynh sẽ biết việc khó khăn nhất là việc gì.

Cao Tù sửng sốt, tiếp đó hốt nhiên tỉnh ngộ, giơ ngón tay cái lên:

- Cao kiến, Lâm huynh đệ quả là cao kiến!

Hai người nhìn nhau, cùng phát ra tiếng cười dâm đãng của đám nam nhân.

Đường tới Trừ Châu, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, còn có Cao Tù hộ vệ bên mình nên Lâm Vãn Vinh không chút lo lắng, chỉ tập trung suy nghĩ xem khi đến Trừ châu chấn chỉnh quân, phải làm ra dáng dấp quan lại thế nào, phải dùng thủ đoạn gì để thể hiện uy phong mới có thể khiến binh lính trở nên hưng phấn? Trước mấy vạn người thể hiện huy phong, cảm giác hết sức thống khoái a!

Lúc tới Trừ châu thì trời chiều đã ngả về tây. Ngôi cổ thành như tắm trong ánh hoàng hôn, an bình tĩnh lặng, không lộ chút dáng dấp là nơi đồn trú của đại quân. Trong tưởng tượng Lâm Vãn Vinh, nơi đồn trú của mấy vạn đại quân ít nhất cũng phải đao thương sáng lòa, đèn đuốc khắp nơi, chiến mã hí vang, tiếng xung trận liên miên. Nhưng nhìn thấy không khí ảm đạm tiêu điều thế này, hắn không dám liên tưởng tình cảnh trước mặt với mấy vạn đại quân.

- Cao đại ca, chúng ta không đi nhầm đường chứ?

Lâm Vãn Vinh nghi hoặc hỏi.

- Làm sao nhầm được, đường này ta đã đi bốn năm lần.

Cao Tù chỉ vào hai chữ trên cửa thành cười nói:

- Ngươi xem, đấy không là Trừ châu sao?

Lâm Vãn Vinh từ xa nhìn lại, thấy trên cửa thành quả nhiên có hai chữ lớn "Trừ châu" màu đỏ tươi, bên dưới còn một hàng chữ nhỏ "Âu Dương Vĩnh Thúc chí minh."

- Âu Dương Vĩnh Thúc là gì vậy?

Lâm Vãn vinh kỳ quái hỏi.

- Người này a, trước đây ta có nghe Từ đại nhân đề cập qua một lần. Hình như là một tướng quân của tiền triều, gọi là Âu Dương Tu, làm tri phủ ở Trừ Châu. Nghe nói người này thích uống rượu, có hòa thượng trên núi Lang Gia vì muốn lấy lòng hắn, nên đặc ý xây một cái đình Túy Ông. Ở trên núi Tây Phong ngoài thành Trừ châu còn có một cái Phong Nhạc đình, nghe nói cũng chính là nó.

Cao Tù lắc lắc đầu nói, có thể trước mặt Lâm công tử nói ra một chút học vấn, tự nhiên có chút đắc ý.

Lâm Vãn Vinh gật đầu: "Âu Dương Vĩnh Thúc thì ta không biết, nếu nói Âu Dương Tu ta …. cũng chẳng rành. Bọn đọc sách này làm việc gì cũng muốn trêu ngươi"

- Cao đại ca, ngươi nói trong thành có đại quân trú đóng, ta nhìn mãi mà cũng không thấy giống a.

Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù cưỡi ngựa tiến vào thành, đánh giá chung quanh thì thấy thành Trừ Châu này cũng ngũ đại cửu viễn*, lại nằm ở vị trí hết sức trọng yếu. Dù so ra thì có vẻ hơi kém Kim lăng về vẻ phồn hoa, nhưng cũng có cửa hiệu tửu lâu cao vút, thanh lâu trà quán tấp nập, rất là nhộn nhịp.

- Nơi này, đáng lẽ phải nơi này phải có binh mã đóng quân chứ!

Cao Tù không thấy bóng dáng một binh sĩ nào xuất hiện trên đường lớn, trong lòng cũng có chút khó hiểu:

- Từ đại nhân nói rõ ràng là mời đệ tới chấn chỉnh binh lính Trừ châu, sao lại không thấy bóng dáng binh mã đâu thế này?

Hai người hỏi mấy người dân qua đường, nhưng không một ai biết nơi đại quân đồn trú. "Thật là gặp quỷ mà, mấy vạn binh mã, nhổ nước bọt cũng thành mưa, đánh cái rắm cũng thành sấm, sao lại tự dưng biến mất? Chẳng lẽ Từ Vị muốn trêu ta."

- Cao đại ca, Từ đại nhân không nói đệ tới đây tìm ai sao? Chúng ta cứ đi loạn hỏi lung tung cũng không phải là biện pháp tốt.

Hắn lo lắng hỏi.

- Từ đại nhân có nói, khi đến Trừ Châu chỉ cần quan sát kỹ càng, tự nhiên sẽ thấy.

Cao Tù lau mồ hôi lạnh, đối với Từ Vị thì hắn có niềm tin mù quáng. Từ đại nhân chưa nói, hắn sao dám làm.

"Quan sát? Quan sát cái rắm, thành Trừ Châu này là nơi phồn hoa, nhìn bốn phía cũng không thấy một bóng dáng của quan binh, chẳng lẽ quan binh trốn trong kỹ viện ăn chơi? Từ lão đầu này, định đánh đố ta sao?"

- Tránh ra, tránh ra

Hai người còn đang chăm chú đánh giá, chợt nghe mấy tiếng quát truyền đến. Từ xa có hai con chiến mã chạy tới nhanh như tên bay. Chỉ trong chốc lát, người đi đường như gặp quỷ hồn lập tức vội vàng né tránh.

Cao Tù mừng rỡ, kéo kéo ống tay áo Lâm Vãn Vinh mà nói:

- Lâm huynh đệ, ngươi xem, đây ko phải là quan binh hay sao?

Lâm Vãn Vinh từ xa nhìn lại, thấy trên mấy con chiến mã đang phi tới, quả nhiên có binh sĩ mặc quân phục Đại Hoa. Nhưng nhìn bộ dáng hống hách, hẳn là binh sĩ do Từ Vị thống lĩnh, nhưng không biết là của tỉnh nào.

- Bọn họ đi gấp gáp như vậy, không phải là có quân tình khẩn cấp gì chứ?

Cao tù kỳ quái hỏi.

- Phải không?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Ta thấy bọn họ đang vội vàng chạy tới Lệ Hương viện, chẳng lẽ muốn tới thanh lâu để đưa tin cho các vị tỷ tỷ sao?

Hai người còn đang nói chuyện, mấy con chiến mã nọ quả nhiên dừng trước Lệ Hương viện, một lão nương mặt trát đầy phấn chạy ra tiếp đón, miệng cười tươi rói:

- Triệu tướng quân, phó tướng quân, ai nha, các ngài sao giờ mới tới, tiểu Ngọc các nàng đợi đã lâu.

Tên đi ở phía trước sắc mặt đen đen, bộ dáng có vẻ như là tên cầm đầu, vừa cười vừa sờ mó trên người lão nương:

- Thật sao, tiểu Ngọc chẳng lẽ đêm qua còn chưa biết sự lợi hại của ta? Sớm nhớ nhung vậy sao? Ma ma, đêm nay ngươi cùng nàng bồi tiếp ta đi, bổn tướng quân đảm bảo ngươi sướng muốn chết, khoái hoạt như thần tiên.

Mấy binh sĩ theo sau quan quân nhất thời cười dâm tiếu, tú bà nọ làm bộ bẽn lẽn, tiến lên đon đả tiếp đón.

"Ôi trời, không ngờ ta lại nói đúng, bọn chúng muốn vào viện hồi báo công tác. Chỉ là dám mặc quân trang vô kỹ viện thì lá gan của chúng cũng to lắm a!" Lâm Vãn Vinh cười khổ nhìn Cao Tù:

- Cao đại ca, có đúng là một trong mấy vạn đại quân mà chúng ta phải tìm không?

Cao Tù bối rối:

- Chắc là đúng rồi. Lâm huynh đệ, ngươi xem nên làm gì bây giờ?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Thanh lâu mà, đây là "đại sự" khoái lạc nhất mà nam nhân ai cũng thích! Cao đại ca, ta làm chủ, chúng ta cùng vào kỹ viện luôn.
Bình Luận (0)
Comment