Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Minerva, vandai79
Biên tập: vandai79
Mưa xuân dai dẳng cho đến tận đêm cũng không tạnh, loại thời tiết lạnh lẽo này làm cả ngựa cũng quá mệt mỏi, với người càng không cần nói. Đường đi lầy lội vô cùng mà lại gặp đúng đoạn đã hư hại, lâu không được tu bổ nên đoàn xe thỉnh thoảng lại bị sa lầy, phải nhờ quan binh đẩy mới tiến lên được. Dưới loại tình huống này thì tốc độ di chuyển không cần nghĩ cũng biết là thế nào rồi.
Hồ Bất Quy nhổ nước bọt, vắt áo mưa qua một bên làm lộ khuôn mặt râu ria:
- Cứ thế này mà đi tiếp thì mười ngày cũng không tới được kinh thành. Lỡ mất đại nghiệp kháng giặc Hồ, chúng ta sẽ là tội nhân thiên cổ. Đám cẩu quan Sơn Đông đều là thứ ăn hại, ngay cả đường cái quan cũng không tu sửa khiến cho hư hỏng thành cái dạng này. Đường thế này đến lừa rừng (1) cũng đi không được, quan quân chúng ta sao mà vượt qua?
Những binh lính thủ hạ này của hắn đều là quân đóng ở Sơn Đông được tạm thời điều động tới, một bách hộ ôm quyền thưa:
- Hồ tướng quân, ngài nhiều năm không về cố hương, tất nhiên là không biết tình hình bên trong. Thuế của Sơn Đông chúng ta mỗi năm cũng có chừng mấy vạn lượng nhưng đều bị triều đình lấy đi khiến
"một xu chẳng còn", hai năm trước lại còn thêm loạn
"Bạch Liên giáo tự lập vương" khiến bách tính hai đầu chịu thuế, bần khổ vô cùng. Cho dù là muốn sửa đường thì những đại nhân ở trên cũng chẳng gom được tiền, thật là làm khó họ. Nói một câu đại bất kính, con đường này không dễ đi nhưng không oán được người khác mà chỉ có thể oán đám lão gia trên triều đình, bọn họ căn bản không nghĩ tới vấn đề kiến thiết Sơn Đông chúng ta.
Nói đến thị phi của triều đình, Hồ Bất Quy cũng chẳng có cách nào mà chỉ đành hừ một tiếng:
- Xui xẻo, đúng là xui xẻo! Cứ theo Lâm tướng quân sẽ ổn, có người ở đây thì ai chịu lỗ cũng chẳng đến lượt huynh đệ chúng ta. Nếu có một ngày người chấp chưởng triều cương, với sự thông minh tài trí của người thì kiếm chút bạc để kiến thiết nơi này sẽ dễ như trở bàn tay.
- Hồ đại ca, huynh đang phàn nàn cái gì đó?
Một âm thanh rõ ràng từ sau lưng truyện lại, Hồ Bất Quy xoay người nhìn lại, nhịn không nổi đành bật cười. Không biết Lâm đại nhân từ đâu tìm ra một cái dù nhỏ bằng giấy dầu đang giơ lên che đầu, làm ra bộ dạng học thức, ở trong vạn quân trông chả ra cái loại gì, rất là tức cười.
- Thuộc hạ đang nói về con đường này.
Hồ Bất Quy tặc tặc lưỡi, bất đắc dĩ:
- Trời mưa, khắp nơi là hố bùn, xe ngựa bị lầy không tiến lên được, cả ngày hôm nay đại quân mới đi được mười mấy dặm. Cứ tiếp tục thế này, chưa đến được kinh thành thì người ngựa chúng ta đều chết sạch rồi. Ấy! Lâm đại nhân, ngài tìm đâu ra cái dù nhỏ này vậy? So với sự uy vũ hùng tráng của ngài, thật rất không hợp!
- Chẳng còn cách nào, lão bà thương nên làm cái dù nhỏ này cho ta. Mẹ nó, cái thứ nhỏ thế này chẳng che được mưa, cầm ở tay lại phiền toái. Nếu không phải là tâm ý của lão bà thì ta đã vứt đi rồi.
Lâm đại nhân đem bẻ cong những lời dặn dò chúc phúc của Lạc Ngưng khi đưa chiếc dù giấy dầu, cười hì hì nói.
- Nguyên lai là Lạc Ngưng tiểu thư đưa, chẳng trách tướng quân giữ gìn như thế. Có được người vợ xinh như hoa làm bạn, tướng quân thật là diễm phúc khôn cùng.
Mặt Hồ Bất Quý hiện ra nụ cười mà mọi nam nhân đều hiểu, hai người cùng phóng đãng cười lớn.
Lâm Vãn Vinh đứng thẳng người, nhìn về phía trước. Xa xa là một ngọn núi lớn hiểm trở, cao tận tầng mây, ngất ngưởng uy vũ, khí thế thật là bất phàm. Lại thêm con đường quấn quanh sườn, giống như treo ở trên núi vậy. Lâm Vãn Vinh nhíu mày, ngọn núi lớn như thế này nếu giấu hơn nghìn người cũng không thành vấn đề, ban đêm con đường này khó mà đi được.
Sắc trời đã chuyển tối, mưa gió lại lớn, xe bạc phía trước tiến lên phi thường khó khăn, Lâm Vãn Vinh trầm tư chốc lát rồi dứt khoát:
- Hồ đại ca, huynh kêu anh em hạ trại đi. Hôm nay không đi nữa, chúng ta đóng ở dưới núi một đêm.
- Sớm như vậy đã hạ trại?
Hồ Bất Quy không hiểu:
- Tốc độ của chúng ta hôm nay quá chậm, nếu không vượt qua đoạn đường phía trước thì sợ càng chậm trễ hành trình.
- Cũng chẳng còn cách nào.
Lâm Vãn Vinh trầm giọng đáp:
- Mưa to gió lớn thế này, xe ngựa di chuyển khó khăn. Hơn nữa phía trước lại là vùng sơn non, địa hình hiểm yếu, lầy lội bất kham, nếu trong đêm tối mà lần mò tiến bừa, chỉ sợ nguy hiểm càng lớn. An toàn là hàng đầu, huynh dặn các huynh đệ dừng ngựa đóng trại, nghiêm mật cảnh giới. Đóng ở đây một đêm, sáng sớm mai chúng ta đi tiếp cũng không muộn.
Hồ Bất Quy đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy còn đường trải dài lên tận trên núi, gập ghềnh khúc khuỷu rất khó đi. Lúc này lính tiên phong đã tới dưới chân núi, nếu không cắm trại thì đêm nay chỉ có thể nghỉ ngơi ở trên đó thôi. Áp tải ba mươi lăm vạn lượng bạc mà qua đêm trên núi, tính thế nào cũng không đúng, dưới chân núi vẫn ổn hơn, liền lập tức gật gật đầu, rất tán đồng với quyết định anh minh của Lâm tướng quân.
- Đúng rồi, Hồ đại ca, thám báo đã phái đi chưa?
Thấy Hồ Bất Quy truyền mệnh lệnh, đại quân vừa dừng lại, Lâm Vãn Vinh lại hỏi.
- Phái đi rồi, hơn mười tiểu đội, hơn hai trăm huynh đệ, đều là những người cơ trí, dự tính nửa đêm nay có thể trở lại.
Hồ Bất Quy đáp.
Lâm Vãn Vinh hơi yên lòng một chút, đang muốn xoay người trở về thì thấy phía xa có một bóng người đang che ô nhón chân đi đến.
- Từ tiểu thư, sao nàng lại xuống xe?
Thấy chiếc váy dài của Từ Chỉ Tình ướt đến hơn nửa, trên tóc thấm đầy nước mưa, Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, vội vàng mở miệng hỏi.
Nhìn dãy núi quanh co ngăn trở phía xa, Từ Chỉ Tình khẽ nhíu mày rồi nhẹ nhàng mở miệng:
- Phía trước núi dốc rừng rậm, hôm nay không thể đi nữa, phải mau chóng cắm trại mới được.
Điều này giống với quan điểm của Lâm Vãn Vinh, nghe Hồ Bất Quy nói Lâm tướng quân đã hạ lệnh cắm trại, Từ Chỉ Tình gật gù, một tay vén váy lên, tiếp tục đạp mưa đi về phía trước.
Hồ Bất Quy vội ngăn trước người nàng:
- Từ tiểu thư, phía trước đã cắm trại rồi, tiểu thư cứ trở về nghỉ ngơi đi.
- Ta muốn lên núi phía trước xem sao.
Từ Chỉ Tình không dừng bước, thản nhiên nói:
- Đây là đoạn trắc trở cuối cùng tới kinh thành, nếu tặc nhân không có dị động thì bọn chúng sẽ không còn cơ hội nữa, ta không tin bọn chúng sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.
Từ Chỉ Tình thần sắc quật cường, căn bản không có ý dừng lại. Thấy Hồ Binh Quy khó xử nhìn mình, Lâm Vãn Vinh cười khổ, nha đầu này cá tính mạnh mẽ, không dễ gì ngăn cản được, liền lập tức gật đầu, nói với Hồ Bất Quy:
- Hồ đại ca, huynh đi an bài các huynh đệ đóng quân và chú ý tăng cường thủ vệ, cứ cách hai dặm lại thay ban tuần tra, bất kể lúc nào cũng không được sơ xuất. Ta đi cùng Từ tiểu thư tới phía trước xem xét.
Từ tiểu thư lắc đầu, chun cái mũi nhỏ hừ một tiếng:
- Cần gì ngươi đi cùng, tự ta cũng đi được.
Nha đầu ngươi nghiện cãi nhau rồi a? Hay là tạo phản? Lâm Vãn Vinh chỉnh lại sắc mặt, nghiêm mặt nói:
Ta nói đi là phải đi! Lần này là ta lĩnh quân, mặc kệ nàng có phục hay không, đều phải nghe ta. Nếu dám không nghe quân lệnh, ta kệ nàng là ai, đều bắt nằm xuống đánh vào mông!
Nói đến đánh vào mông, hắn không khỏi rung động, nhớ tới cảm giác sờ trộm tuyệt vời đêm đó, ánh mắt không nhịn được lại len lén liếc qua.
Từ tiểu thư hình như cũng nghĩ đến cùng một chuyện, mặt liền nóng lên, tức giận cúi đầu xuống, khẽ hừ một tiếng:
- Không biết xấu hổ!
Chỉ là thấy thần thái lúc này của hắn so với bộ dạng hì hì hà hà bình thường hoàng toàn là hai dạng khác nhau, cũng có chút uy nghiêm làm nàng không thể nói lại được.
Mưa xuân ngày càng nặng hạt như không có chút dấu hiệu dừng lại. Dọc theo đường đồi đi về phía trước, mưa càng ngày càng lớn, càng đi càng khó, đám tướng sĩ trước mặt đã dừng bước và đang cắm trại.
Đi được mấy bước, nghe thấy bước chân nơi xa phía sau tựa hồ có chút rối loạn, Lâm Vãn Vinh liền quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Từ tiểu thư váy dài ướt đẫm, mái tóc dài tung bay, dù giấy dầu đã rách mấy chỗ nên căn bản không ngăn được mưa gió. Từ Chỉ Tình cắn chặt hàm răng trắng, không kêu tiếng nào vẫn theo sát phía sau hắn, đôi chân nhỏ bước thấp bước cao dẫm lên vũng nước mà tiến tới.
Nha đầu tự chuốc lấy cực khổ, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, vội quay lại mấy bước. Đang muốn đưa cái ô trong tay mình cho nàng thì Từ tiểu thư quật cường lắc đầu:
- Ta không cần! Ngươi giữ lại tự dùng đi!
Hạt mưa rơi trên mặt càng ánh lên gò má trong suốt không nhiễm bụi trần của nàng, Lâm Vãn Vinh than:
- Về trước đi, ta đi xem sao rồi về báo lại với nàng.
- Ngươi đi được, ta vì sao không đi được?
Từ Chỉ Tình thần sắc nghiêm chỉnh, không chịu thua chút nào:
- Đây là hành quân đánh trận, không phân nam nữ, chúng ta bình đẳng.
- Bình đẳng? Bình đẳng cái rắm!
Thấy tiểu nữu này cứng đầu như đá, Lâm đại nhân không nhịn được tức giận, đưa tay ra nói:
- Đưa tay cho ta.
- Ngươi muốn làm gì?
Thấy sắc mặt hắn so với bầu trời còn đen hơn, Từ tiểu thư cả kinh, vội vàng lùi về đằng sau một bước, nhưng dẫm đúng vào vũng nước nên ướt hết cả tú hài.
Nha đầu phiền toái! Lâm Vãn Vinh thầm hừ một tiếng, không thèm giải thích, kéo bàn tay nhỏ của nàng, dẫn nàng đi về phía trước.
- Ngươi làm gì thế! Nam nữ thụ thụ bất thân!
Từ tiểu thư vừa thẹn vừa giận, vội kêu lên. Thấy Lâm Tam không hề để ý mà kéo mình đi về phía trước khiến binh sĩ hai bên ngạc nhiên nhìn, nàng thẹn đỏ mặt, âm thanh nhỏ đi rất nhiều:
- Đừng để người khác nhìn thấy, ngươi... ngươi mau buông tay ta ra.
Hai người vội vã đi một hồi, tới sơn lộ Lâm Vãn Vinh mới buông bàn tay nhỏ bé của nàng ra. Từ tiểu thư ngực phập phồng thở gấp, trên mặt mây hồng dày đặc, tức giận nói:
- Con người ngươi làm sao lại thô lỗ như thế?
Thô lỗ? Thô lỗ hơn nàng còn chưa thấy đâu! Lâm đại nhân sắc mặt tối sầm, cả giận nói:
- Từ tiểu thư, nói tốt nói xấu ta cũng đã nói với nàng rồi, nàng cũng đừng nên thách thức giới hạn của ta. Hoặc là nàng ngậm miệng lại, thành thành thật thật đi theo ta, hoặc là nàng quay về đi.
Từ tiểu thư
"hừ" một tiếng không nói gì. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn, thấy váy áo của nàng ướt đẫm, môi lạnh đến tím tái nhưng lại bướng bỉnh không kêu lên một tiếng. Nữ tử thế này, thật là hiếm thấy! Trong lòng hắn than thầm, trên mặt làm ra vẻ hung ác nói:
- Nàng đã nghe rõ chưa?
Từ Chỉ Tình cắn chặt môi, gật gật đầu, thấy hắn lại đưa tay về phía mình, mặt có chút đỏ lên rồi mặc hắn nắm lấy. Lúc vừa rồi đi nhanh nên không có bao nhiêu cảm giác, lúc này nắm lấy bàn tay thô ráp của hắn lại cảm thấy một hơi nóng truyền vào người làm cơn lạnh bị xua đi rất nhiều. Bàn tay nàng run lên, không tự chủ nắm chặt thêm một chút.
Hai người đứng thẳng trên dốc núi, nhìn phía trước ngoài toán lính tuần tra đang mơ mơ hồ hồ lưu động thì không còn ai khác. Lâm Vãn Vinh xem xét khắp bốn phía, xa xa tùng xanh bách biếc, mây mù trùng trùng, con đường dài quấn quanh núi không điểm cuối, hai bên đường rụng đầy lá thông, trơn trượt vô cùng, rất khó đi.
- Ngươi thấy tình thế ra sao?
Bị hắn nắm lấy bàn tay nhỏ không buông, trong lòng Từ tiểu thư có một loại cảm giác kỳ quái không nói lên lời, trên mặt phát nóng từng cơn, vờ không nghe tiếng, mở miệng hỏi:
- Ta vừa rồi còn đang nguyền rủa ông trời, bây giờ xem ra, ngược lại ông trời giúp chúng ta một việc lớn, trận mưa xuân này thật là đúng lúc...
- Ấy, cẩn thận! Từ tiểu thư, nàng nắm chặt lấy tay ta, đừng để bị trượt ngã.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, khẽ cào một cái trong lòng bàn tay Từ tiểu thư. Cảm giác nhu nhuyễn làm hắn rung động nhưng trên mặt vẫn ra vẻ nghiêm túc, chỉ rừng tùng rậm rạp đằng xa nói:
- Con đường này dài tới mấy chục dặm lại quấn quanh sườn núi, mấy vạn nhân mã của chúng ta đi hàng dọc sẽ mất đi ưu thế đông đảo, hoàn toàn trở lên yếu kém.
- Chẳng lẽ ngươi còn lo lắng tặc nhân từ trên núi lao xuống chém giết hay sao?
Từ tiểu thư muốn rút tay về nhưng cảm thấy tay hắn nắm chặt như hổ quắp, muốn động đậy chút cũng không được nên chỉ đành tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghiêng đầu thầm nhủ, là hắn nắm mình quá chặt, không liên quan đến mình. Lấy lý do này an ủi bản thân, trong lòng nàng lập tức bình thản rất nhiều.
- Chém giết? Trừ khi là đồ ngốc, ai lại tới cướp của quan quân?
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trịnh trọng:
- Tiết xuân mưa rơi thật tốt! Nếu không phải là có trận mưa kịp thời này thì bây giờ cả dải núi đã biển thành biển lửa rồi, dù có mười vạn đại quân cũng không ngăn được lửa thiêu. Chỉ cần chúng ở hai bên tưới đầy dầu ngô, lại thêm lửa mượn thế gió thì cho dù chúng ta có ba đầu sáu tay cũng không thể đối phó. Xxx (2), đêm nay trở về sẽ bị nướng thơm!
Từ tiểu thư liếc mắt nhìn, hiển nhiên bất mãn với lời thô tục phun ra từ miệng hắn, hừ một tiếng:
- Cuối cùng ngươi còn có chút đầu óc, không phạm phải sai lầm ngu xuẩn. Hành quân đánh trận cũng có quy tắc
"tuyết không qua cầu, đêm không vượt rừng" là đề phòng bị địch nhân thừa cơ lợi dụng. Nếu mà tham công mạo hiểm tiến tới, kết quả nhất định sẽ thiệt hại lớn.
Thấy Lâm Tam thành thành thật thật nghe mình giáo huấn, cũng không biết sao Từ tiểu thư lại thấy thoáng chút vui mừng. Nàng lĩnh thập vạn hùng binh chống lại người Hồ cũng chưa từng có loại cảm giác này, phảng phất như dạy một mình hắn còn hơn dạy trăm vạn hùng binh.
Ta vừa rồi mới giáo huấn nàng, nha đầu này đang muốn kiếm dịp dạy lại ta đây. Thấy y phục Từ tiểu thư ướt đẫm, môi đã rét tím lại, Lâm Vãn Vinh muốn đấu lại vài câu với nàng nhưng không mở miệng được, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng mỉm cười:
- Chúng ta mau trở lại thôi.
Hắn từ lúc nào lại trở nên ôn nhu như vậy? Nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ trìu mến, trái tim Từ tiểu thư đập loạn thình thịch, đang muốn nói chuyện thì thấy sắc mặt Lâm Tam đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Xa xa trên không trung, một ngọn lửa bay lên trời, trong mưa gió thoáng chút điêu lạc, lưu lại một làn khòi xanh rất dài.
- Không hay, xảy ra chuyện rồi!
Từ tiểu thư khẽ kêu một tiếng nhưng Lâm Vãn Vinh sớm đã hét lớn truyền tới toàn quân:
- Hồ Bất Quy, chỉnh binh!
Chú thích:
1. Lừa rừng: Là một loài động vật lớn thuộc về họ Ngựa, có nguồn gốc ở các vùng sa mạc của Syria, Iran, Ấn Độ và Tây Tạng. Chúng nặng khoảng 290 kg, dài khoảng 2,1m và giống ngựa nhiều hơn là lừa. Chúng được người Sumer cổ đại sử dụng để kéo xe. (Ở đây ý tác giả ám chỉ một con vật khỏe mạnh lì lợm mà vẫn không có khả năng đi được)