Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 416

Dịch: workman
Biên tập: Ba_van

Thanh Tuyền! Lâm Vãn Vinh mừng như điên, vội vàng quẹt nước mắt, lớn tiếng gào to:

- Thanh Tuyền, ta ở đây, ta ở đây!

Cái hố tối mịt, thanh âm của Tiêu Thanh Tuyền vừa cất lên một chút lại không còn nghe thấy gì nữa. Cuối cùng, chút hơi nóng ít ỏi trên người Quách Quân Di đang nằm trong lòng hắn cũng đang từ từ mất dần, thân thể mềm mại của nàng dần dần cứng lại.

Nhớ tới bình thường vẫn láo nháo với phu nhân, không ngờ có một ngày nàng lại chết ngay trước mắt mình, Lâm Vãn Vinh nghẹn ngào, khó có thể kiềm chế nỗi thống khổ dâng lên trong lòng, hắn tụ hết những khí lực cuối cùng, gầm một tiếng:

- Chúng ta ở chỗ này…

Do thiếu dưỡng khí cực độ, thanh âm suy yếu khản đặc của hắn không hề có chút khí lực nào nữa, chỉ có tiếng hít thở dồn dập, nghe cả những tiếng không khí chạy qua phổi, rồi thần trí hắn dần dần mơ hồ.

Ta phải chịu chết sao?! Tâm thần hắn vô cùng hoảng hốt, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, những kỷ niệm ngọt ngào trong núi với Đại tiểu thư, Thanh Tuyền, cảm giác ấm áp khi phiêu lãng trên hồ với An Bích Như và Tiên Nhi, mối tình thơ mộng đồng sinh cộng tử cùng với vẻ kiên quyết của Ninh tiên tử.

Mũi hắn cay xè, vừa muốn khóc mà cũng muốn cười lên, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Quách Quân Di vào lồng ngực mình, cảm giác thân thể nàng từ từ lạnh dần, trong lòng chợt xuất hiện một sự bình tĩnh không tả được: nếu không thoát khỏi nơi này, ta phải trở về cõi vĩnh hằng sao? Thanh Tuyền, Tiên Nhi, vĩnh biệt! Ninh tiên tử, An tỷ tỷ, ta nhớ các nàng!

- Lâm lang, Lâm lang…

Thanh âm nức nở của Tiêu Thanh Tuyền lại vang lên bên tai hắn, tuy rất nhỏ, nhưng lại nghe rất thật:

- Có nghe thiếp gọi không? Chàng mau trả lời, mau trả lời thiếp đi!

Mí mắt như đeo tảng đá ngàn cân, ý thức Lâm Vãn Vinh đang dần dần mơ hồ, chợt nghe thanh âm quen thuộc đó, hắn cố sử dụng hết sức lực toàn thân, thở hổn hển rồi từ từ mở mắt ra. Một tia sáng mỏng manh từ đỉnh hầm rọi xuống chiếu thẳng vào hai má tái nhợt của Tiêu phu nhân, đôi mi thanh tú của nàng nhắm chặt, thần thái an tường, cứ như là một nàng tiên đang ngủ say.

Đó là một cái ống sắt tròn, dài, rỗng ruột, được ai đó dùng sức cắm xuyên qua mặt trên của đống đổ nát, ánh sáng từ cái ống đó rọi xuống. Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, dùng sức với lấy cái ống sắt, một cơn gió mát vô cùng vi diệu không thể diễn tả được thổi phớt qua gò má. Tuy làn không khí cực kỳ yếu ớt nhưng đối với hắn lại vô cùng trân quý.

- Phu nhân, người tỉnh lại đi, người mau tỉnh dậy…

Nước mắt của hắn trào ra, dùng hết sức xoa mạnh hai má tái nhợt yêu kiều của Quách Quân Di:

- Chúng ta được cứu rồi, chúng ta còn sống, người tỉnh lại đi. Người mau tỉnh lại!

Cả người Quách Quân Di vẫn mềm oặt dựa vào ngực hắn, thân thể đã hơi cứng lại và vô cùng băng giá, có cảm giác không còn lấy một chút sinh khí nào nữa. Nỗi bi thương dâng trào trong lòng Lâm Vãn Vinh như nước vỡ bờ đê, không thể ức chế được.

- A …

Hắn phát cuồng gào lên, cố sức lay lay thân hình kiều nhuyễn của Tiêu phu nhân, nước mắt cuồn cuộn trào xuống:

- Tỉnh lại đi mà, Quách Quân Di, ngươi mau tỉnh lại đi! Ngươi còn không tỉnh dậy, ta sẽ chiếm tiện nghi ngươi đó, ta nói được là làm được…

Mặc hắn kêu gọi như thế nào đi nữa, thân hình mềm nhũn của Tiêu phu nhân vẫn như người đang ngủ, tiếng hô hấp sớm đã hoàn toàn đình trệ rồi.

Hắn khóc không ra tiếng, khóc như muốn lịm đi, rồi cúi đầu xuống, nắm lấy cái mũi xinh xắn của Quách Quân Di, há miệng áp vào cặp môi đỏ mọng tươi tắn. Đôi môi đỏ mọng mềm mại nàng vô cùng ngọt ngào thơm tho, mang theo một cổ hương thơm nhàn nhạt, hàm răng vô cùng băng giá, không thể tìm thấy một hơi thở nào.

Lâm Vãn Vinh thổi mạnh một hơi, ngẩng đầu lên, ép tay xuống ngực nàng đẩy toàn bộ không khí trong phổi nàng ra ngoài, lại cúi đầu thổi một hơi, rồi lại ép ra, luân phiên không ngừng như thế. Từ cái ống sắt chỉ đưa xuống được một chút không khí, ít một cách đáng thương, hắn hít vào được chút nào liền không chút do dự thổi hết vào miệng Quách Quân Di.

Lúc này, hắn có cảm giác mình như một đứa nhỏ vô tư đang bú vú mẹ, trong lòng không hề có chút tạp niệm nào, chỉ có một loại cảm giác đau đớn như muốn cào nát tim gan: phải cứu nàng, nhất định phải cứu nàng!

Hắn không ngừng làm hô hấp nhân tạo, chưa kịp hít vào chút không khí nào, chưa kịp hưởng chút không khí trong sạch nào đã dâng hết vào hy vọng sinh tồn cuối cùng của Quách Quân Di.

Nhưng Tiêu phu nhân giống như bị thôi miên, tuyệt không hề hít thở, thân thể băng giá chẳng có chút phản ứng nào.

- Không thể chết được, ngươi không thể chết được!

Lâm Vãn Vinh như điên cuồng, thì thào lảm nhảm trong miệng, tiếp tục giúp nàng hô hấp. Cả người hắn như đã chết lặng rồi, mỗi khi hít thở, buồng phổi hắn giống như bị xé nát vô cùng đau đớn. Ý nghĩ của hắn càng lúc càng trì trệ, trước mắt tối đen, sớm chẳng còn biết mình đang làm gì nữa, trong cơn kinh hãi, chỉ còn biết làm các động tác hô hấp như một cái máy.

Dưới sự mỏi mệt cực độ của thân thể và tâm thần, hắn chỉ cảm thấy hồn phách cứ như đã ra khỏi thân thể hắn, chỉ còn có thể dựa vào tín niệm kiên định trong lòng mới có thể không ngừng làm các động tác hô hấp nhân tạo đó.

Trong mông mông lung lung, hắn sớm đã gần như kiệt lực, gần như mất hết cả tri giác, tai không nghe gì nữa, mắt không thể nhìn, tựa như một người rối bằng gỗ bị kẻ khác thao túng. Thân thể mềm mại trong lòng hắn bỗng nhè nhẹ nhúc nhích, hắn vẫn không hề phát hiện ra.

- Lâm lang, Lâm lang, mau nói chuyện với thiếp!

Trong ống sắt vang lên thanh âm lo lắng của Tiêu Thanh Tuyền. Theo lòng ống rỗng, một tia nước từ từ chảy xuống, rơi trên mặt hai người.

Cặp lông mi của Tiêu phu nhân khẽ nhúc nhích, bờ môi thanh tú khẽ nhếch lên, cố gắng muốn mở mắt ra.

Dòng nước rơi xuống mặt Lâm Vãn Vinh, cảm giác mát lạnh làm hắn tỉnh lại, thần trí lập tức khôi phục rất nhiều, thấy lông mi Quách Quân Di rung rung, hắn ngơ ngác định thần một lúc lâu, đột nhiên gào lên như điên:

- Phu nhân, người tỉnh rồi, người tỉnh rồi, khụ khụ…

Trong phổi hắn truyền đến một cơn đau đớn thấu tâm can nhưng hắn không thèm quan tâm, chỉ ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Quách Quân Di, nước mắt tuôn ra như mưa trong khi cười như điên dại, như đang tắm trong cảm giác sống lại từ cõi chết.

Chút không khí trong lành thổi qua ống sắt làm cho hơi thở của Tiêu phu nhân dần dần khá lên, nàng từ từ mở mắt, qua tia sáng mỏng manh, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Tam trước mắt. Trên tóc, trên má của hắn bám đầy bụi bặm bẩn thỉu, lại bị dòng nước mắt như nước lũ chảy xuống làm hiện rõ ràng hai đường trắng nhỏ.

- Lâm... Lâm Tam...

Quách Quân Di thở hào hển, nước mắt như mưa:

- Chúng ta đã chết rồi sao?

- Không đâu, chúng ta không chết.

Lâm Vãn Vinh cố mở miệng cười lớn, hai má nửa đen nửa trắng, bụi đất hòa lẫn với nước mắt nhạt nhòa, trông như là một con khỉ nghịch ngợm:

- Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.

Lòng trắng lòng đen trong mắt hắn rất rõ ràng, trong veo như thủy tinh, chưa bao giờ Lâm Tam đẹp như vậy, làm cho Quách Quân Di cũng phải ngây người nhìn hắn.

Nàng cảm nhận được sự vui mừng nồng nhiệt của hắn. Đây là một loại tình cảm siêu thoát tình dục. Nước mắt Tiêu phu nhân ứa ra. Lòng nàng ấm áp vô cùng, đưa ống tay áo lên, dịu dàng lau những vệt nước mắt trên mặt hắn, cười nhẹ nói:

- Ngươi là nam tử, làm sao lại chảy nước mắt như thế? Nếu để người khác nhìn được, chẳng phải sẽ cười chê ngươi hay sao!

Vẻ mặt nàng ôn nhu tự nhiên, như một người chị, lại như mẹ hiền, Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, lau nước mắt rồi cười nói:

- Đây không phải là nước mắt, là nước từ trên trời rơi xuống đó. Người cũng biết mà, ta là người tinh minh cương cường như vậy, không ai có thể khi dễ ta, làm sao mà ta lại khóc được chứ?

Quách Quân Di khẽ ừ một tiếng, giữ chặt tay hắn, đột nhiên lại rơi lệ.

Lâm Vãn Vinh thấy sắc mặt nàng trắng bệch, vẻ mặt hắn hoảng hốt, vội gõ vào cái ống sắt lộ ra chút ánh sáng nói:

- Phu nhân, người xem, đây là cái gì?!

Lúc trước khi nghe hắn gọi phu nhân, nghe có vẻ rất tự nhiên. Bây giờ lại cũng hai chữ này từ trong miệng hắn, Quách Quân Di lại có cảm giác hơi là lạ. Nàng ngơ ngác sửng sốt một lúc lâu, mãi lâu sau mới Ừm một tiếng:

- Đây là một cái ống sắt, ủa, ở đâu ra thế này? Mới vừa rồi vẫn chưa thấy vật này mà.

Lâm Vãn Vinh cảm khái thở dài một tiếng:

- Phu nhân, nếu không có vật này, hai chúng ta đã sớm táng mạng ở đây rồi. Chút dưỡng khí vừa rồi người hít vào đều do từ nó mà có đó.

- Hít không khí, làm sao ta không rõ?!

Trong ánh sáng yếu ớt, từ khuôn mặt tới cổ của Quách Quân Di bỗng dưng như được phủ một lớp phấn hồng, rồi tiếp tục lan ra, run giọng hỏi.

- Không có gì ! Ý ta nói, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện thoải mái như vậy, đều là nhờ vào nó.

Lâm Vãn Vinh cười cười, nói lảng sang chuyện khác. Với trinh khiết quả phụ như Tiêu phu nhân này, danh dự còn quan trọng hơn tính mạng, có một số việc đừng cho nàng biết thì tốt hơn, để cho nó bị chôn vùi dưới lớp gạch vụn này cũng được.

Quách Quân Di cúi đầu ừ nhẹ một tiếng, mắt rơm rớm.

Lâm Vãn Vinh quay về ống sắt hít vào một hơi thật sâu, một luồng không khí mát lạnh thổi vào, lập tức cả người hắn vô cùng thư thái, tuy ý thức vẫn còn hơi lơ mơ, nhưng so với lúc trước thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

- Còn đau không?

Nhìn thấy hắn tham lam hít không khí, Quách Quân Di khe khẽ thở dài, ngọc thủ sờ nhẹ đùi hắn. Đôi chân bị thương của hắn đang áp sát vào thân thể nàng, máu chảy ướt cả quần áo nàng, dính vào quần áo nàng rất rít ráp khó chịu, nhưng cũng rất chân thật.

Trán Vãn Vinh lại đổ mồ hôi, hắn nhếch miệng:

- Có, có một chút.

Tiêu phu nhân đột nhiên bật khóc:

- Sau này ngươi đừng có ngu như vậy, tánh mạng của ngươi quý như vàng, sao có thể hi sinh mạng mình đi cứu người khác?! Nếu để Ngọc Sương, Ngọc Nhược biết được, chúng không hận ta đến chết sao?!

- Mạng ta thuộc loại mạng bần tiện, đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Làm gì có chuyện quý như vàng.

Lâm Vãn Vinh cười an ủi:

- Đừng nói là người, cho dù là một con mèo con chó mà gặp phải chuyện, ta cũng sẽ cứu như vậy thôi.

- Ngươi làm ta khó xử quá.

Tiêu phu nhân thở dài thầm kín, lẩm bẩm nói:

- Ta tình nguyện để ngươi cứu chó cứu mèo, vẫn còn hơn cứu ta.

Phu nhân nói chuyện càng ngày càng thâm ảo, đến cả mình nghe mà cũng không hiểu được, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười cười, không quản nàng nữa. Hắn loay hoay một lúc lâu, sớm đã cực kỳ khốn đốn, ngáp dài một cái, rồi lại phát giác một cánh tay nhỏ bé đang sờ tới sờ lui trên người mình. Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người:

- Phu… phu nhân… người làm gì đó? Nam nữ thụ thụ bất thân!

- Nói linh tinh gì vậy?!

Quách Quân Di cười nói, lại nghe thấy tiếng xé quần áo vốn đã rách nát của hắn. Nàng đem hết toàn lực cúi người xuống, rất vất vả mới lần được vào đùi của hắn, rồi cẩn thận băng bó vết thương cho hắn.

Lâm Vãn Vinh buồn bực hỏi:

- Phu nhân, trên người ta có quần áo, trên người người cũng có áo quần, tại sao phu nhân hết lần này tới lần khác lại xé của ta?

Quách Quân Di mặt đỏ lên trừng mắt liếc hắn:

- Ta là nữ tử, quần áo của ta làm sao có thể xé được?

Mới vừa rồi trong đống đổ nát hoàn toàn tối đen, không nhìn rõ ràng lắm, lúc này đã có chút ánh sáng mỏng manh, Lâm Vãn Vinh nhờ đó có thể nhìn lướt qua, thấy quần áo trên người Tiêu phu nhân sớm rách nát, như chỉ có vài mảnh vải quấn quanh người, cổ áo nàng trễ xuống, ẩn hiện lộ ra bộ ngực đầy đặn, cặp đùi ngọc thon dài, da thịt trong suốt. Lâm Vãn Vinh lập tức hiểu ngay, với một tình trạng y phục thế này, quả thật không thể xé được nữa.

- Ngươi nhìn cái gì?

Quách Quân Di vội vàng cúi đầu, suy yếu vô lực nói. Ở một chỗ chật hẹp như vậy, hai người bị ép chặt vào nhau, đừng nói là nhìn, đến cả việc nếu hắn có bất kỳ cử động gì cũng dễ dàng.

Lâm Vãn Vinh chỉ nở nụ cười, không hề trả lời. Quách Quân Di không nghe hắn nói gì, trộm liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy thần sắc hắn héo hon, hai mắt nhắm chặt, như là đang ngủ. Nhớ tới lúc trước hắn đã hạ lời thề, trong lòng nàng cũng hơi thấp thỏm, nói vẻ có lỗi:

- Ta nói chơi với ngươi thôi, ngươi đừng để ý.

- Không có việc gì,

Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:

- Ta luôn luôn bị người ta cho là người xấu, đã thành quen rồi.

Hẹp hòi! Thấy hắn cứ như đứa nhỏ trề môi nói lẫy, Tiêu phu nhân không nhịn được lắc đầu mỉm cười, trên mặt hiện ra vẻ ôn nhu thánh thiện.

- Lâm lang, chàng ở đâu? Mau đáp lời, mau đáp lời!

Cũng không biết đây là tiếng gọi thứ mấy của Tiêu Thanh Tuyền rồi, mới vừa rồi chỉ lo dùng hết sức cứu phu nhân, lúc này mới nhận ra. Lâm Vãn Vinh vội vàng ghé miệng vào ống sắt kêu lớn:

- Thanh Tuyền, ta ở đây, nghe được thì đáp lời!

Nghe thanh âm hắn, Tiêu Thanh Tuyền vui đến phát khóc:

- Lâm lang, thiếp nghe rồi, thiếp nghe rồi, chàng chờ nhé, thiếp sẽ tới cứu chàng.

Xấu hổ quá, gần đây cũng chẳng biết ăn phải cái gì nữa, mỗi lần xảy ra chuyện thì đều nhờ lão bà tới cứu ta, hắn hít một hơi, trong lòng có chút đắc ý. Lão bà của ta quả là biết việc, mỗi lần có chuyện đều có thể tới cứu ta. Làm sao ta lại tìm được một lão bà hay như vậy nhỉ!

Hắn đang dương dương đắc ý nghĩ tới đây, phát giác bên trong căn hầm bỗng trở nên yên tĩnh, không nghe thấy thanh âm nào của Quách Quân Di nữa. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nàng cúi đầu trầm mặc, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

- Phu nhân, người yên tâm, chúng ta sẽ có thể thoát khỏi đây mau chóng thôi.

Cho là nàng đang lo lắng cho vận mệnh hai người, Lâm Vãn Vinh lập tức an ủi.

- Thật không?

Quách Quân Di nhè nhẹ liếc mắt nhìn hắn:

- Ngươi cao hứng lắm sao?!

Đây là ý gì đây, có thể thấy lại được ánh sáng mặt trời, gặp lại Thanh Tuyền, Tiên Nhi, ta làm sao lại mất hứng chứ? Thấy hắn sững sờ, Tiêu phu nhân cười rất ngọt ngào:

- Nói đùa với ngươi thôi, ta cũng rất cao hứng!

Thật sự là việc lạ. Từ trước tời giờ chỉ có hắn trêu chọc phu nhân, bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, là phu nhân trêu chọc hắn. Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:

- Phu nhân, chuyện ta cùng với tiên tử tỷ tỷ còn chưa nói cho Thanh Tuyền hay, xin người tạm thời giúp ta giữ bí mật. Chờ ta đi chiến đấu phương bắc trở về, sẽ nói cho nàng nghe.

- Ngươi là một tiểu quỷ có gan làm, mà không có can đảm nói!!!

Quách Quân Di mắng một câu.

Từ trên đỉnh đầu truyền đến những thanh âm rung động của gạch đá, tiếp theo đó là tiếng người lao xao. Thấy thần sắc mừng rỡ của Lâm Tam, Quách Quân Di thở dài hỏi:

- Lâm Tam, ngươi nhớ tên ta chứ?

- Nhớ rồi, Quách Quân Di! Phu nhân, người hỏi việc này làm gì thế?

Nghe tiếng gọi của Ngọc Sương và Xảo Xảo từ đỉnh đầu truyền xuống, Lâm Vãn Vinh sớm không còn giữ được bình tĩnh, có sao trả lời vậy.

- Không có gì.

Thấy hắn lơ đãng, Quách Quân Di cười cười nói:

- Khảo nghiệm năng lực ký ức của ngươi một chút!

Rào… một tiếng, lớp gạch ngói đá vụn trên đỉnh đầu được gạt ra.

- Người xấu, mẫu thân...

Nhị tiểu thư nấc lên một tiếng, lao thẳng vào lòng hai người.
Bình Luận (0)
Comment