Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 436

Dịch: workman
Biên tập: Ba_van

- Lâm huynh đệ, ngươi nói thật sao? - Thần sắc Cao Tù thoáng cái đã khẩn trương, vội vàng nói - Nếu thật sự là như thế, vậy thì quả là rất không ổn. Hôm qua sau khi kiểm tra cả vương phủ, binh mã Từ đại nhân đều đã rút hết rồi, ở đây chỉ còn lại có huynh đệ thủ hạ của ta canh gác, cảnh giới tự nhiên không được chặt chẽ như trước. Ta phải đến nhờ Từ đại nhân điều binh …

- Nắm chắc bảy thành - Thần sắc Lâm Vãn Vinh rất nghiêm túc, trước nay chưa từng có, nắm lấy tay Cao Tù - Cao đại ca, đệ hỏi huynh một chuyện, đêm ấy, Thành vương đào thoát khỏi Tướng Quốc tự, Từ tiên sinh truy ra được miệng thông đạo, nhưng phát hiện thêm một mật đạo khác đi thông ra ngoài thành. Theo huynh nghĩ, rốt cuộc hắn có thoát ra khỏi thành không?

Cao Tù nghĩ ngợi một lát rồi cười khổ nói:

- Thành vương âm hiểm xảo trá, ta cũng đoán không ra.

Tần Tiên Nhi xen vào:

- Tướng công, thiếp thấy chàng phân tích sự tình đêm đó rất hữu lý. Ngoài thành có đại quân vây chặt, trận hình nghiêm cẩn, nếu không chờ cho đại quân giãn ra, sao hắn dám ra khỏi thành chứ? Mật đạo đi thông ra ngoài thành, cũng nhất định chỉ là để làm bộ làm tịch thôi, chỉ muốn cho chúng ta tưởng rằng hắn đã theo con đường này chạy trốn. Phải đợi đến khi đại quân ngoài thành ùa nhau đi tìm hắn, trận hình rối loạn, hắn mới có khả năng quất ngựa bỏ trốn.

Lâm Vãn Vinh gật đầu cười cười, nhìn nàng tán dương:

- Tiên Nhi, theo như nàng nói, Thành vương còn ở trong thành chứ gì?

Cao Tù xem ra đã hiểu, thần sắc hưng phấn:

- Công chúa nói đúng, biết rõ ngoài thành có một cái lưới lớn, không xé rách một lỗ thủng, hắn sẽ không chạy đâu. Hắn nhất định còn ở trong thành.

- Cao đại ca cao kiến. Tiểu đệ bội phục bội phục!

Lâm đại nhân cười cợt:

- Đã phán đoán Thành vương còn ở trong thành, vậy thì theo quan điểm của Cao đại ca, hẳn là hắn phải trốn ở nơi nào đây?

- Nhất định là trốn ở một nơi cực kỳ an toàn, làm cho ngoại nhân không tìm được.

Cao Tù đáp, thần sắc nghiêm túc.

Lâm đại nhân giơ ngón cái, tán thưởng một tiếng, cười hắc hắc hỏi tiếp:

- Theo ý của Cao đại ca, nơi nào mới là nơi an toàn nhất đây?

- Cái này…

Cao Tù khọt khẹt vài tiếng, nói không ra lời. Bỗng nhiên Tần tiểu thư lại vỗ tay kinh hỷ đáp:

- Tướng công, thiếp biết rồi…

- Nàng biết cái gì?

Thấy nụ cười vui sướng trên gương mặt kiều mỵ của Tiên Nhi, trông nàng vô cùng xinh đẹp, Lâm Vãn Vinh cầm bàn tay nàng, cười hỏi.

- Nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất, người đa mưu túc trí như là Thành vương nhất định phải hiểu rõ đạo lý này. Đêm qua chúng ta lục soát cả vương phủ mà không tìm được một chút manh mối nào, tự nhiên vô cùng giận dữ, do đó cảnh giới ở nơi này tự nhiên cũng không khỏi buông lỏng. Đó là lúc hắn quất ngựa truy phong, nếu hắn làm một cú hồi mã thương, trở lại trốn ở trong vương phủ này, ai có thể nghĩ đến chứ?!

Cao Tù nghe thế giật mình hiểu ra:

- Ái chà, làm sao mà ta không nghĩ đến chứ, công chúa thiên tư thông tuệ, thật là xứng với Lâm huynh đệ. Nhị vị thật là cực kỳ hợp nhau, uyên ương trời sinh, ty chức chúc nhị vị trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.

Tiểu tử Cao Tù này, da mặt càng ngày càng dày, cứ có cơ hội là lập tức vỗ mông ngựa, hết lần này tới lần khác nói những gì Tần tiểu thư thích nghe. Tiên Nhi duyên dáng cười khanh khách nói:

- Ta không bằng được một phần vạn của tướng công. Cho dù Thành vương lão mưu thâm toán (đa mưu túc trí) đến thế nào chăng nữa cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tướng công.

- Xấu hổ, xấu hổ!

Lâm đại nhân lắc đầu nói:

- Nếu không phải nhờ có hai tên thị vệ bại lộ hành tung, căn bản ta cũng không thể nghĩ đến việc này. Nói về âm mưu quỷ kế, phải nói là Thành vương lợi hại nhất. Cao đại ca, tán dóc ít thôi, huynh mau điều người tới, lật tung cả vương phủ này cho đệ.

- Tuân lệnh!

Cao Tù tràn đầy tin tưởng lập tức đi ngay. Lâm đại nhân ngồi trên xe lăn im lặng một lát, đột nhiên thở dài nói:

- Tiên Nhi, hoàng thúc của nàng quả thật là có chút đạo hạnh. Nếu không nhờ ta đề phòng, suýt nữa đã bị hắn lừa cho một vố.

Tần tiểu thư cười đánh nhẹ vào tay hắn, sẵng giọng:

- Thiếp sớm đã nói với chàng rồi, hắn phạm thượng làm loạn nên thiếp không nhận hắn làm hoàng thúc đâu.

Hai người đùa giỡn một hồi, lại có một thị vệ đi tới bẩm báo:

- Công chúa, Lâm đại nhân! Cao công công đến rồi.

Cao Bình? Hắn tới làm gì? Lâm Vãn Vinh cảm thấy kỳ quái. Cao công công nhẹ nhàng bước tới, hướng về phía Tần Tiên Nhi quỳ lạy:

- Lão nô Cao Bình, ra mắt Nghê Thường công chúa, ra mắt Lâm đại nhân.

Tần tiểu thư lạnh lùng gật đầu:

- Cao công công, xin bình thân.

Cao Bình đứng lên, hướng về phía Lâm Vãn Vinh ôm quyền, rồi kêu lên:

- Ái chà, Lâm đại nhân của ta, ta không nghĩ tìm được người.

- Tìm ta?

Lâm Vãn Vinh cười hỏi:

- Ta là một người trọng thương, Hoàng Thượng đã ban cho cả lụa trắng và băng tang, ngươi còn tìm ta làm gì?

Cao Bình cười khịt nói:

- Lâm đại nhân sao lại nói thế, Hoàng Thượng chỉ là có tâm yêu quý ngài mà thôi. Nói là Lâm đại nhân ngài phúc lớn mạng lớn, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.

Lão thái giám này nói thế, nghe cũng rất thoải mái, Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:

- Cao công công, Hoàng Thượng phái ngươi tới đây hả? Lão nhân gia tìm ta có việc gì?

Cao Bình vội la lên:

- Lâm đại nhân, ngài thật sự không hiểu hay là giả vờ chẳng biết?! Đêm qua ngài mang binh đi tới vương phủ, lại báo là Vương gia lão nhân gia mưu phản, còn bắt giữ công tử của Cố Thuận Chương tiên sinh. Động tĩnh lớn như thế này, có thể nói cả triều đều khiếp sợ, thiên hạ không ai không biết.

Buổi triều sớm ngày hôm nay, có ngự sử Tuần Sát viện, mấy trăm người đại học sĩ ở Văn Hoa các, liên danh viết một bức thư, tố cáo ngài với Hoàng Thượng. Trên Kim điện ồn ào vô cùng. Buổi triều sớm hôm nay mãi tới giờ vẫn chưa xong đó.

- Tố cáo thì tố cáo chứ!

Lâm Vãn Vinh khoát tay khinh thường:

- Nếu không gấp, chờ ta làm xong việc này, sẽ viết cho Hoàng Thượng một báo cáo, bẩm báo sáng tỏ mọi việc ở đây, giải khai hiểu lầm của mọi người, như vậy coi như không có chuyện gì nữa.

Thấy hắn không khẩn cấp chút nào, Cao Bình vội vàng khuyên can:

- Lâm đại nhân, việc này liên quan đến Đại Hoa xã tắc, không được sơ ý. Cố Thuận Chương tiên sinh vốn đang du lịch ở Sơn Đông, vừa nghe Cố gia công tử gặp việc không may cũng đang trên đường trở về. Hoàng Thượng bảo ngài hỏa tốc lên điện, giải thích rõ ràng mọi việc cho các vị đại nhân ở đó.

Giải thích? Có cái gì mà giải thích chứ?! Lâm Vãn Vinh bất lực lắc đầu. Chỉ là hoàng đế lão trượng đã lên tiếng, kiểu gì cũng phải tôn trọng. Bây giờ áp lực của lão gia tử mới là lớn nhất.

Cao Tù sớm đã chuẩn bị cỗ kiệu, vài tên kiệu phu khiêng hắn chạy đi, trong chốc lát đã vào cung, rồi đi thẳng đến Văn Hoa điện.

Còn chưa tới cửa điện, đã nghe tiếng ồn ào trên kim điện. Có mấy người đứng ở cửa đại điện nhìn thấy có một tiểu kiệu đi tới, liền kêu lớn:

- Đến rồi, đến rồi, Lâm Tam đến rồi…

Cỗ kiệu dừng lại trước cửa đại điện, Lâm đại nhân áo xanh mũ nhỏ, ngồi xe lăn được người ta đỡ xuống, trên đùi quấn đầy băng trắng.

Thượng triều hôm nay quả nhiên không giống bình thường. Hai bên đại điện có năm sáu mươi triều thần đang đứng. Vừa thấy Lâm Vãn Vinh ngồi xe lăn được đẩy vào, tất cả ánh mắt đều chiếu thẳng vào người hắn.

Lão hoàng đế ngồi trên long ỷ, đôi mày rậm cau có, hai mắt khép hờ, dường như không thấy hắn đến.

- Tiểu dân Lâm Tam, khấu kiến Hoàng Thượng. Tiểu dân có thương tích trong người, không thể quỳ lạy đại lễ, xin Hoàng Thượng rộng lòng tha thứ.

Lâm đại nhân cúi đầu nhắm mắt, bộ dáng thật là cung kính.

- Miễn lễ đi.

Hoàng đế lạnh nhạt gật đầu:

- Ngươi cũng đã chết một lần, lại có trọng thương trong người, miễn cho đại lễ này cũng được.

- Tạ Hoàng Thượng long ân!

Lâm Vãn Vinh ôm quyền nói.

Lão gia tử đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

- Lâm Tam, ngày hôm qua người nhà ngươi bẩm báo, nói ngươi trọng thương, đã không qua khỏi rồi. Sao hôm nay lại vẫn còn sống.

- Khải bẩm Hoàng Thượng - Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh đáp - Tiểu dân bị gian nhân ám toán, vốn đã chết rồi. Chỉ là khi xuống đến Âm Tào Địa Phủ, Diêm La vương nhận thấy tiểu dân có oan tình trong người, nên thả cho về, còn đặc biệt ban cho tiểu dân sống lâu trăm năm…

- Nói linh tinh!

Lời hắn còn chưa dứt, người đứng đầu đám triều thần bên tay trái bỗng bước ra:

- Lâm Tam dám hồ ngôn loạn ngữ, thế gian này nào có cái gì gọi là Âm Tào Địa Phủ Diêm La vương, ngươi dám trước mặt Hoàng Thượng bày ra chuyện ma quỷ. Hoàng Thượng, thần Tuần Sát Án ngự sử đại phu Trần Tất Thanh, thỉnh cầu Hoàng Thượng trị Lâm Tam tội dùng tà thuyết mê hoặc lòng người, khi quân phạm thượng.

Kẻ này ước chừng năm mươi tuổi, một thân áo quan màu đỏ, đầu đội mũ cánh chuồn màu đen, mặt mũi rất đoan chính, bộ dáng thật là chỉn chu. Hắn đứng ở vị trí thường ngày Thành vương vẫn đứng, cho thấy được địa vị rất cao. Lâm Vãn Vinh đại khái cũng hiểu rõ về địa vị của Tuần Sát ngự sử. Đây là một vị quan chuyên môn giám sát kỷ luật và phong cách của các quan trong triều Đại Hoa, có thể bẩm báo trực tiếp với hoàng đế, chức năng tương đương với ủy viên hội đồng kiểm tra kỷ luật.

- Tiểu huynh, ngươi nên chú ý.

Người đứng đầu nhóm quan ở bên phải là Từ Vị, khẽ kéo tay Lâm Vãn Vinh, thì thầm nói:

- Vị Trần Tất Thanh này chính là Chủ tịch Tuần Sát Án, ngự sử đại phu. Hắn cũng là cháu của Cố Thuận Chương tiên sinh, có sức hiệu triệu rất lớn trong đám học sĩ và ngự sử ở Văn Hoa các. Trước đây vài ngày hắn đi tuần sát nên ngươi chưa gặp hắn. Ngươi nhìn thấy chỗ đứng của hắn là có thể biết được địa vị của hắn rồi.

Nguyên là anh em họ với Cố Bỉnh Ngôn, thảo nào!! Lâm Vãn Vinh cười hì hì, ôm quyền nói:

- Tuần Sát Án ngự sử Trần Tất Thanh Trần đại nhân phải không? Cửu ngưỡng đại danh. Thất kính, thất kính. Xin hỏi Trần đại nhân ngài có chết bao giờ chưa?!

Đây là ý gì đây? Trần Tất Thanh nghe thế thoáng sửng sốt, rồi vô cùng tức giận la lớn:

- Lâm Tam lớn mật, dám nguyền rủa bổn quan?!

- Nguyền rủa? Không có đâu!

Lâm đại nhân xua xua hai tay, nói với vẻ rất vô tội:

- Chư vị đại nhân nghe rõ ràng mà, ta chỉ hỏi ngài đã chết bao giờ chưa, ngài chỉ cần trả lời có hay là không, chỉ đơn giản như vậy, sao lại bảo ta nguyền rủa? Trần đại nhân, ngài rốt cuộc đã chết bao giờ chưa?

Trần Tất Thanh hừ một tiếng:

- Bổn quan luôn luôn công chính liêm minh, tại sao chết được chứ? Chỉ có người làm việc ác, mới bị báo ứng thôi!

- Vậy là chưa hề chết?

Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nói:

- Vậy là được rồi. Trần đại nhân chưa chết bao giờ, làm sao biết âm phủ không có Âm Tào Địa Phủ Diêm La vương? Nếu ngài không tin lời đệ nói, vậy cũng đơn giản thôi, chỉ mời ngài chết thử một lần, sẽ hiểu được rõ ràng ngay thôi.

Lâm đại nhân quả nhiên cực kỳ cao minh, chửi người mà không dùng lời thô tục, mọi người nghe thế không khỏi buồn cười. Từ Vị cũng cố nhịn cười ra tiếng. Nhưng đây là Trần Tất Thanh ngự sử đại phu, là vị quan chuyên môn quản các quan lại khác, có ai dám cười hắn chứ?

- Hay cho cái miệng trơn như mỡ…

Trần Tất Thanh cũng tỉnh táo lại, không nhiều lời với hắn nữa, hướng về phía hoàng đế ôm quyền nói:

- Khải bẩm Hoàng Thượng, nay Lâm Tam đã đến. Thần muốn sử dụng quyền Tuần Sát Án ngự sử, liên hợp với một số vị đồng liêu, xin dâng lên Hoàng Thượng một bản tố cáo tên Lâm Tam không coi ai ra gì, to gan lớn mật làm bậy.

Lão gia tử khẽ gật đầu:

- Trần ái khanh, ngươi có chuyện gì tham tấu, mau đưa lên đi, nếu là sự thật có đầy đủ bằng chứng, trẫm tuyệt không tha.

- Thần muốn tố cáo Lâm Tam lạm dụng chức quyền, đổi trắng thay đen; coi thường pháp luật, hãm hại trung lương. Mời Hoàng Thượng xem, đây là bản ghi chép do thần cùng mấy trăm vị đồng liêu liên danh tham tấu.

Trần Tất Thanh vẻ mặt bi phẫn, hai tay cung kính dâng lên một bản tấu rất dày.

Cao Bình lấy bản tấu lên, đưa cho hoàng đế, lão gia tử nhìn qua vài dòng, lập tức vô cùng giận dữ, vỗ mạnh vào long án:

- Lại có việc thế này sao? Hay cho tên Lâm Tam to gan lớn mật. Người đâu, bắt Lâm Tam lại…

Từ Vị cũng cả kinh, vội ra khỏi hàng, ôm quyền nói:

- Không nên, Hoàng Thượng. Không biết Lâm đại nhân phạm vào tội gì thế, dám xúc phạm đến long nhan như vậy.

- Từ ái khanh. Ngươi tự mình xem đi!

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, ném bản tấu xuống.

Từ Vị hai tay cầm lên, liếc sơ vài lần, rồi từ từ lắc đầu nói:

- Hoàng Thượng, nếu bản tấu này đúng, Lâm đại nhân quả thật là tội ác ngập trời. Phải trừng trị theo pháp luật. Chỉ có điều, nếu chỉ dựa vào những lời Trần đại nhân nói như vậy, sao có thể phán định Lâm đại nhân có tội được? Làm sao biết hắn có oan uổng hay không? Lúc này Lâm đại nhân và Trần đại nhân đều ở trên triều, sao không cho họ đối chất với nhau, rồi mời Hoàng Thượng bình phán một câu, như vậy hai vị đại nhân đều sẽ thấy công bình công chánh. Xin Hoàng Thượng xét lại.

Lão gia tử trầm ngâm một lúc lâu, rồi hướng về phía Trần Tất Thanh nói:

- Trần ái khanh, ngươi nghĩ như thế nào về ý của Từ khanh?

- Từ đại nhân nói như vậy cũng rất có lý. Vi thần xin nghe, nhưng chẳng biết Lâm đại nhân có gan dám ở trên triều đường cùng vi thần nói chuyện hay không?

Trần Tất Thanh hướng về phía hoàng đế khom người hành lễ, lại nhìn Lâm Vãn Vinh nói, vẻ mặt rất khinh thường.

- Việc này…

Lâm đại nhân làm vẻ khó xử nói:

- Chúng ta cũng biết, Lâm mỗ luôn luôn dùng từ chậm chạp, không giỏi nói năng. Trần đại nhân muốn cùng đệ tranh biện trên triều, thật sự có chút khó xử cho tiểu đệ.

Lâm Tam không giỏi nói năng? Phì, mọi người nghe thế đều cười ồ lên.

- Nhưng mà…

Lâm đại nhân đổi giọng, nghiêm mặt nói:

- Sự việc liên quan đến sự trong sạch và vinh dự của Lâm mỗ, cho dù tiểu đệ có là một cây gỗ, cũng không thể bất chấp sự thật. Xin mời Hoàng Thượng và chư vị đại nhân chiếu cố tiểu dân nhiều một chút, cũng xin Trần đại nhân hạ thủ lưu tình.

Lão hoàng đế ừ một tiếng:

- Lâm Tam, ngươi cứ yên tâm, nếu thật sự ngươi trong sạch vô tội, trẫm sẽ trả lại công đạo cho ngươi.

- Tạ Hoàng Thượng ân điển.

Lâm đại nhân cảm kích rơi nước mắt.

Thấy hai người muốn đối chất trên triều, chư vị đại thần đều có chút khẩn trương. Nhìn bên ngoài, chỉ là việc tranh đấu giữa Tuần Sát Án ngự sử Trần Tất Thanh cùng Lại bộ phó thị lang Lâm Tam, nhưng ý nghĩa bên trong lại rất sâu xa. Đây là hai người đại biểu cho hai phái bất đồng. Trần Tất Thanh là em họ của đế sư Cố Thuận Chương. Đế sư là một giai thoại trong thiên hạ, thanh danh vang xa, không ai không biết. Đến cả Hoàng Thượng cũng là đệ tử của hắn. Trần Tất Thanh còn là Chủ tịch Tuần Sát Án Sử, quản lý giám sát bá quan trong thiên hạ, quyền cao chức trọng, gần bằng với các người Thành vương.

Còn vị Lâm đại nhân lại là một nhân vật mới nổi của Đại Hoa. Sau lưng hắn không chỉ có chỗ dựa là đệ nhất văn thần Từ Vị, đệ nhất võ tướng Lý Thái của Đại Hoa, mà lại có lời đồn, hai vị công chúa của Hoàng Thượng đều chung tình với hắn, tuy chức nhỏ nhưng rất có trọng lượng.

Hai người này tranh luận trên triều, vậy chẳng phải là long tranh hổ đấu sao.

- Lâm đại nhân, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Trần Tất Thanh quả nhiên có tác phong ngự sử, trước khi mở miệng chất vấn, cũng phải vẽ một cái thòng lọng nho nhỏ.

Lâm đại nhân tỏ vẻ không cần:

- Trần đại nhân quan tâm quá, tiểu đệ vốn là trong sạch vô tội, cần gì phải chuẩn bị? Nhưng thật ra Trần đại nhân đã chuẩn bị cáo trạng rất kỹ, đem tội danh của tiểu đệ nhất nhất viết ra. Chắc là đêm qua vất vả không ít, rụng hết vài mớ tóc, thất kính, thất kính!

Từ Vị nghe thế không khỏi mỉm cười, Lâm tiểu huynh này quả nhiên trời sinh chuyên đổ rác lên đầu người, mấy lời vừa rồi của Trần đại nhân đều bị hắt ngược trở lại.

- Bản thân là Tuần Sát Án Sử nên công tác đốc tuần các tỉnh, thanh tra các việc sai sót chính là chức trách của Trần mỗ, làm thêm một chút thì đã sao?

Trần ngự sử lạnh lùng cười, chỉ vài lời đã hóa giải thế công của hắn.

- Thần Trần Tất Thanh, tố cáo Lại bộ phó thị lang Lâm Tam phạm hai tội. Thứ nhất, lạm dụng chức quyền, đổi trắng thay đen…

- Tiểu đệ nghe không rõ, xin Trần đại nhân giải thích một chút.

Lâm Vãn Vinh cười nói.

- Nghe không rõ?

Trần Tất Thanh trừng mắt nhìn hắn:

- Lâm đại nhân, ngươi không đến nổi quên hết cả những việc ngươi làm đêm qua đó chứ?

- Tối hôm qua hả?

Lâm đại nhân ngẫm nghĩ một lát:

- Tối hôm qua, đệ ăn cơm tối, ăn xong cơm tối thì ăn trái cây, ăn trái cây xong thì uống trà sâm, uống trà sâm xong thì xoa bóp…

Chúng thần nghe thế nhìn nhau, muốn cười cũng không dám lên tiếng. Đúng là Lâm đại nhân không hổ danh miệng trơn như mỡ, không ngờ hắn trước mặt hoàng thượng cũng không hề thay đổi bản chất.

- Lớn mật!

Trần Tất Thanh nghe hắn nói đông nói tây, rốt cuộc cũng không nói vào chính sự, liền nổi giận:

- Lâm Tam, trước mặt hoàng thượng, ngươi cũng dám giảo biện đến thế sao?

- Trần đại nhân!

Lâm Tam cười mà mặt không cười:

- Ngươi cũng quả là to gan. Hoàng Thượng sớm đã nói rõ, hai người chúng ta đương triều đối chất, coi như có vị trí ngang hàng, không thể ngờ ngươi quát mắng ta như vậy. Ngươi trước mặt hoàng thượng hô to gọi nhỏ, tưởng ta là phạm nhân của ngươi sao?! Ngươi có coi Hoàng Thượng là cái gì không?

Cái gì mà lại dây tới Hoàng Thượng thế?! Trần đại nhân nhất thời á khẩu không trả lời được. Lão gia tử hừ một tiếng rồi nói:

- Hai người các ngươi nói vào chuyện trọng yếu đi. Trẫm không có hơi đâu nghe các ngươi đấu võ mồm.

- Dạ.

Trần Tất Thanh lau mồ hôi trên trán, nghiêm mặt:

- Lâm đại nhân không nhớ rõ hả? Tốt lắm, Trần mỗ xin nhắc nhở các hạ. Đêm qua, ngươi chỉ huy binh mã phòng thành nha môn, tự tiện tấn công vào vương phủ, bắt Cố Bỉnh Ngôn công tử của Cố Thuận Chương tiên sinh. Có việc này không?

Ngươi thân là Lại bộ phó thị lang, nhưng lại mang binh tấn công vào vương phủ, đó là lạm dụng chức quyền, bắt giữ Cố Bỉnh Ngôn phi pháp. Việc như thế, ngươi có nhận hay không?

Rốt cục nói đến chánh sự rồi, vây công vương phủ, việc này quả là một tội danh lớn bằng trời, chư vị đại nhân trên triều đường vội vàng vểnh tai lên nghe.

- Té ra là việc này,

Lâm Vãn Vinh cười gật đầu:

- Đúng, đêm qua ta có đi tới vương phủ…

- Vậy ngươi thừa nhận hả?

Trần Tất Thanh hét lớn một tiếng.

- Nhận? Ta nhận cái gì?!

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Trần đại nhân, tiểu đệ tới vương phủ bái kiến Vương gia, việc đó có gì sai không?

- Bái kiến? Ngươi mang theo binh mã bái kiến hả?!

Trần đại nhân khinh thường cười lạnh.

Sắc mặt Lâm đại nhân trong phút chốc sa sầm xuống, vô cùng trang nghiêm:

- Trần đại nhân, cơm thì người có thể tùy tiện ăn, nhưng lời không thể nói lung tung được. Tiểu đệ đúng là đi bái kiến Vương gia, sao lại có chuyện mang theo binh mã vậy?

- Thành phòng tổng binh Hứa Chấn, trước đây là bộ hạ của ngươi. Hôm qua ngươi gọi hắn, chưa được phê chuẩn đã tấn công vào vương phủ, chẳng lẽ việc này là giả sao?

Trần Tất Thanh từng lời đều bức người, Lâm đại nhân cười lạnh:

- Trần đại nhân nói đúng lắm. Thành phòng tổng binh Hứa Chấn, trước đây đích thật là bộ hạ của ta. Nhưng ngài cũng nói, đó là trước đây. Thử nghĩ xem, ta là một Lại bộ phó thị lang nho nhỏ, làm sao lại có thể điều động Thành phòng tổng binh của kinh đô? Cái gì mà nghe ta gọi bèn tấn công vào vương phủ, thật sự toàn là những lời nói vô căn cứ. Đêm qua vương phủ phát hỏa, mọi người đều thấy cả, Hứa tướng quân thân là Tổng binh giữ thành, tiến vào vương phủ cứu hỏa, việc này có gì sai chứ? Nếu hắn không đi, ngược lại ta sẽ tố cáo hắn không chịu làm việc. Trần đại nhân, ngài nói có phải không?

- Hay cho việc tiến vào vương phủ cứu hỏa.

Trần Tất Thanh hừ lạnh, nói:

- Thành phòng nha môn chuẩn bị quả là chu toàn, vòi nước, trụ gỗ, cái gì cần có đều có. Lửa vừa bốc lên, họ đã chạy tới, trên thế gian có sự việc trùng hợp như vậy không?

- Thành phòng nha môn, nếu không chuẩn bị chu toàn một chút, làm sao có thể lo cho toàn thành được? Việc này chính là thể hiện việc họ luôn luôn quan tâm tới dân chúng, phục vụ chu đáo. Về phần Trần đại nhân nói họ phản ứng quá nhanh, việc này chẳng lẽ cũng là tội sao? Chẳng lẽ muốn vương phủ bị thiêu rụi rồi mới tới?! Thật sự là một chuyện đùa hiếm thấy. Quan điểm ta và Trần đại nhân quả là rất tương phản, thành phòng nha môn xuất động kịp thời, cứu hỏa có công, hẳn phải được gia thưởng.

Nghe hắn miệng lưỡi liến thoắng, Trần Tất Thanh tức giận đến mặt trắng bệch, cả giận nói:

- Vậy việc bắt giữ Cố Bỉnh Ngôn thì nhà ngươi nói như thế nào?

- Bắt đúng lắm, bắt đúng lắm.

Lâm đại nhân nói rất sắc bén:

- Đêm qua vương phủ cháy lớn, trong thời khắc khẩn cấp, Cố Bỉnh Ngôn lại dựa vào thân phận của mình, dùng bạo lực chống lại pháp luật, trở ngại quan binh thành phòng cứu trợ vương phủ, việc này mọi người đều thấy. Có câu vương tử phạm pháp, cùng thứ dân đồng tội, không bắt hắn thì bắt ai? Trần đại nhân, làm sao ngài lại bảo vệ cho một người có tội, vậy không phải có cái thỏa thuận gì đáng xấu hổ bên trong hay sao?

Lâm đại nhân cười âm âm rất đắc ý.

Hèn hạ! Trần Tất Thanh thầm mắng một tiếng, có khổ mà nói không nên lời.

- Tốt lắm. Việc này trẫm biết rồi.

Thấy hai người tranh biện không có kết quả gì, mắt hoàng đế khép hờ, nói giọng đều đều:

- Đêm qua vương phủ cháy lớn, trong lúc bối rối thành phòng nha môn có chút hiểu lầm với Cố hiền đệ, cũng không phải là đại sự gì. Sau này cố mà hiểu nhau, giao thiệp với nhau nhiều hơn là được.

- Hoàng Thượng thánh minh!

Lâm đại nhân ôm quyền, mặt mày hớn hở. Trần Tất Thanh giận dữ, nhưng hắn vô kế khả thi.

- Khải bẩm Hoàng Thượng, mấy tội danh mà Trần đại nhân tố cáo Lâm đại nhân, có tính là có tội không vậy?

Từ Vị ranh ma lão luyện, đánh rắn phải tùy vào gậy.

Lão gia tử trầm tư một lúc lâu, gật đầu cười nói:

- Theo như Từ ái khanh nói đi, Trần khanh và Lâm Tam, chỉ do không trao đổi tốt nên hiểu lầm lẫn nhau thôi.

Hay cho lão nhân giảo hoạt, ngươi không phải muốn cho ta một công đạo hay sao? Lâm Vãn Vinh thầm mắng một tiếng, lão gia tử này xem ra cũng thấu được tâm tư của hắn, mắt thần như điện, khẽ trừng mắt nhìn hắn.

Trần Tất Thanh cũng hơi ủ rũ, Lâm Tam này so với lời đồn còn khó đối phó hơn. Hắn nói vẻ không phục:

- Mặc dù không lạm dụng chức quyền, nhưng Lâm đại nhân lại đổi trắng thay đen, hãm hại Thành vương gia mưu phản, việc này ngươi dám chối không?!

- Á, cái gì?

Lâm đại nhân sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa ngã ra khỏi xe lăn:

- Trần đại nhân, người nói rõ ràng một chút xem. Ai, ai mưu phản?!

- Vương gia mưu… phì, là ngươi vu cáo Vương gia mưu phản.

Trần Tất Thanh nhất thời sơ ý, suýt nữa đạp vào chân mình, phía sau lưng mồ hôi ướt đẫm.

Lỡ miệng, tên Lâm Tam âm hiểm giảo hoạt không biết xấu hổ này, hắn thầm mắng trong lòng.

Lâm đại nhân nổi giận đùng đùng:

- Trần đại nhân, làm người cần phải có lương tâm, ta nói như vậy bao giờ chứ? Là ai nghe ta nói như vậy? Ta cùng với Vương gia quan hệ rất tốt, còn từng tới phủ ngài làm khách, ai bảo ta nói vương gia mưu phản? Ngài đưa hắn ra đây, ta xem một chút. Ta muốn đối chất với hắn trước mặt Hoàng Thượng.

Thấy Lâm đại nhân vô cùng căm phẫn, không nói chỉ những quần thần đứng xem, đến cả Trần Tất Thanh cũng có chút mơ hồ:

- Ngươi, ngươi không nói vậy sao?

- Thiên địa chứng giám, Lâm Tam ta là người trong sạch chánh trực, làm sao ta lại đi vu cáo người khác?

Lâm Vãn Vinh giơ cao tay phải lên thề thốt, làm ra vẻ rất giận dữ.

Trần Tất Thanh hỏi:

- Vậy sao đêm qua ngươi lại tới nhà vương gia lục soát vật chứng?!

- Cái gì vật chứng, đưa ra xem.

Lâm Vãn Vinh xua xua hai tay, ra vẻ vô tội.

Từ Vị chớp mắt chêm vào:

- Đúng đó. Trần đại nhân, lão hủ nghe nói đêm qua tìm được vài vật chứng ở trong vương phủ, sao không trình lên điện đi, làm ta đợi xem nãy giờ!

Ái chà! Chết rồi! Thấy Lâm Tam cười rất quỷ dị, Trần Tất Thanh trong lòng chợt thấy sợ hãi. Thủ đoạn của tiểu tử này quả nhiên là biến ảo khó lường, làm người ta khó lòng phòng bị. Nhưng lời đã nói ra, lúc này hối hận cũng là vô dụng, đành phải phất tay, bảo người trình lên những vật tìm được trong vương phủ.

Khi tên thị vệ đem cái bọc có long bào, kim quan, ngọc tỷ nhất nhất trình ra, lập tức cả đại điện đều ồ lên. Đây đều là những thứ hoàng đế ngự dụng, những bảo bối độc nhất vô nhị. Nếu thật là đào được từ trong Thành Vương phủ, vậy không phải là tội mưu phản là gì? Nhất là cái ngọc tỷ Đại Hoa tổ truyền kia, nghe nói hai mươi năm trước đã mất rồi, không nghĩ rằng lại bị Thành Vương cất dấu, quả thật có thể nói là lòng lang dạ sói. Quần thần thấy vật trước mắt, ai dám nhiều lời. Vốn những người phụ họa Trần Tất Thanh muốn minh oan cho Thành vương, nhất thời âm thầm hối hận, kêu khổ không thôi.

Lão hoàng đế sắc mặt lúc hồng lúc trắng, nhìn mấy món đồ đó không nói một lời. Những người chú tâm lưu ý thì phát hiện lão đang nắm chặt lấy long ỷ, gân trên tay nổi đầy, lửa giận ngút trời không thể tả được.

- Trần ái khanh, có thật những vật này tìm được trong phủ của vương huynh không?

Thanh âm hoàng đế vốn rất bình tĩnh đã hơi run lên, giọng nói pha chút đau xót khó có thể ức chế được, vang vọng trong đầu mọi người. Mọi người trên điện đều đổ mồ hôi đầy lưng.

Một bước tính sai, đành thua cả bàn cờ. Khi những vật chứng này được trình lên thì Trần Tất Thanh liền biết chuyện đã xấu rồi. Cho dù Thành vương bị gian nhân hãm hại, không hề mưu phản, thì lòng phòng bị của hoàng đế với Thành vương vẫn sẽ vĩnh viễn khó có thể tiêu trừ, đó là lòng người. Lâm Tam quả nhiên là một tên nham hiểm!

Hắn hận không được cắn chết Lâm Tam, bất lực cố vớt vát:

- Bẩm Hoàng Thượng, những vật này đều là do Lâm đại nhân tìm được từ trong vương phủ, nhưng vi thần cho rằng những vật này nhất định có ẩn tình. Với phong cách của Vương gia, hẳn ngài sẽ không làm việc đại nghịch bất đạo này đâu, nhất định là ngài bị gian nhân hãm hại. Lâm đại nhân, những vật này là do ngươi tìm được, nói không chừng ngươi cũng không thoát khỏi quan hệ.

- Đúng vậy, vật này đích thật là do ta tìm được. Nhưng, trước giờ ta chưa nói là Vương gia mưu phản…

Lâm đại nhân vỗ ngực nói. Mọi người thấy đến cả Lâm Tam cũng mở đường cho Vương gia, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lâm đại nhân nói tiếp:

- … những vật này có lẽ là Vương gia giữ lại dùng chơi thôi. À mà không đúng, lại là đào được trong vườn. Dù sao Vương gia khẳng định không biết việc này, ngài không mưu phản đâu, ngài là anh em ruột thịt với Hoàng Thượng mà…

Mọi người nghe thế nghĩ vỡ cả đầu ra. Đây là Lâm đại nhân muốn nói giúp cho Vương gia hay sao? Quả thực đúng là hắn chỉ e sợ thiên hạ không loạn, chẳng thà hắn không nói gì còn hơn!

Thấy Hoàng Thượng sắc mặt trắng bệch, Trần Tất Thanh hận không chém được Lâm Tam ngàn đao, hắn khẩn cấp bẩm:

- Hoàng Thượng, việc này đều do những thân tín của Lâm Tam tìm được, nói không chừng là có kẻ vu cáo hãm hại người ngay.

- Ta cũng tán thành ý kiến của Trần đại nhân.

Vào thời khắc mấu chốt, Lâm đại nhân cũng ủng hộ Trần Tất Thanh. Hắn hai tay giơ lên, bất lực nói:

- Ta tìm ra vật này, chỉ là một sự thật khách quan thôi. Về phần Vương gia có mưu phản hay không, có phải là do gian nhân hãm hại không, không ai nói chính xác được cả. Nhưng, đã nhiều ngày rồi mà không thấy Vương gia thượng triều, cũng không biết ngài đi du lịch ở nơi nào nữa. Ái chà, lão nhân gia quả thật là khoái hoạt…

- Lâm Tam… ngươi… ngươi hèn hạ…

Thấy thằng nhãi này châm lửa khắp nơi, Trần Tất Thanh tức giận đến không nói được ra lời.

- Trần đại nhân nói gì thế?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Sao lại công kích cá nhân vậy? Như vậy không hay lắm đâu! Kỳ thật ta tin Vương gia vô tội. Do đó, ta rất hy vọng kịp thời tìm được lão nhân gia, sớm làm rõ việc này, vậy quả là một việc rất đáng vui mừng. Đại nhân, ngài nói có phải không? Ai, ta là một người rất thiện lương đó…

- Đủ rồi!

Hoàng đế rốt cục không nhịn được chụp vào án đứng lên. Mắt hổ đảo khắp tứ phương, thần quang như điện, không ai dám nhìn vào mắt lão.

Hoàng đế nghiến răng, trong mắt ẩn hiện nước mắt:

- Vương huynh chính là anh em cùng một mẹ với trẫm, trẫm tuyệt không tin hắn đứng sau lưng trẫm làm chuyện như vậy…

Hoàng Thượng đã mở miệng nói chuyện, mọi người đều câm như hến. Đến cả Lâm Tam cũng không dám hó hé.

Hoàng đế tới tới lui lui trong điện, tiếng bước chân vang nhè nhẹ, như đánh vào lòng người. Mãi sau, lão mới dừng lại, nói giọng đau đớn:

- Lúc này trăm vạn hùng binh của Đại Hoa ta sắp xuất chinh, nhưng lại xảy ra nội loạn bực này, thật làm ta đau lòng vô cùng. Lâm Tam nghe lệnh…

- Tiểu dân có mặt!

Hoàng đế hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Vật này đã là do ngươi đào được, vậy cũng không thể thoát khỏi quan hệ với ngươi. Trẫm lệnh cho ngươi điều tra việc này, trong vòng hai ngày phải có kết quả trình báo lại.

Hai ngày? Lâm Vãn Vinh trán đổ mồ hôi. Hắn biết, đây là thông điệp cuối cùng của lão gia tử.

- Để phòng việc Lâm Tam đem tư trả thù công, hãm hại trung lương, cũng để phòng ngừa việc dân chúng đồn đại,

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, hướng về phía Trần Tất Thanh nói tiếp:

- Trần ái khanh, ngươi phải giám thị Lâm Tam, hai người các ngươi hợp lực làm việc này. Trong vòng hai ngày, nếu không có kết quả, hai người các ngươi cứ xin cáo lão luôn đi!
Bình Luận (0)
Comment