Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 456

Dịch: workman
Biên tập: Melly

Kể ra cũng kỳ quái, đã ra khỏi kinh thành mà mưa vẫn liên miên không ngớt chút nào, đường lớn lầy lội không chịu nổi, hơn nữa hình ảnh cơn mưa mùa xuân rơi qua rặng dương liễu, kèm theo từng làn gió lạnh buốc khiến người ta cảm giác như đi giữa mùa đông giá rét. Hành quân trong thời tiết này đừng nói là binh sĩ, đến cả những lão tướng đã kinh qua sa trường vô số cũng giảm hẳn sĩ khí, tựa như điều xấu trên trời giáng xuống.

Lâm Vãn Vinh khi cầm binh ở Sơn Đông chỉ là đi tiễu phỉ, địch ít ta nhiều, lại có hỗ trợ sung túc, chiếm ưu thế lớn về lương thảo và binh lực, nhắm mắt lại cũng dám đánh. Nhưng bây giờ đối mặt với người Đột Quyết, Đột Quyết và Bạch Liên giáo căn bản không phải cùng cấp với nhau, nhìn vào vẻ mặt trầm trọng của tướng quân Lý Thái, cũng biết tình hình thế nào rồi!

Lâm tướng quân cũng lấy bất biến ứng vạn biến, việc luyện binh toàn quyền giao cho bọn người Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên, hai người này sớm đã hiểu rất rõ về phương pháp luyện binh của Lâm đại nhân, đơn giản khái quát là: tranh đấu khốc liệt làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào, kết hợp với thưởng vật chất. Dưới sự kích thích hai mặt, cho dù là binh lính yếu đuối nhất, cũng có thể được mấy người Hồ, Đỗ luyện thành chàng trai đầy nhiệt huyết. Phương pháp này, đã được áp dụng để luyện lính vận lương ở Sơn Đông, sớm đã chứng minh tác dụng tốt, cũng không có gì phải lo.

Trong đại doanh của hữu lộ, người nhàn nhã nhất ngoài Lâm tướng quân thì chẳng còn ai khác. Chư tướng thủ hạ bận bịu luyện binh, hắn lại dẫn theo Cao Tù cả ngày lang thang trong quân doanh, việc thích làm nhất là chụp được vài binh sĩ bình thường, hì hà kể lể về gia đình, tới giờ ăn cơm lại cùng mọi người ăn uống. Hắn không quan tâm đến địa vị, nói năng suồng sã, từ tướng quân cho tới đầu bếp đều có thể kéo vào với nhau, rất là náo nhiệt.

Khi có hứng thú, Lâm tướng quân còn có thể triệu tập mọi người cùng nhau hát hò, giọng nam tiếng bắc cùng ê a. Mọi người ca hát vừa cao hứng lại vừa thương cảm.

Đặc biệt nhất là nghe Lâm đại nhân đọc "Tụng độc gia thư" (đọc thư nhà). Hữu lộ đại quân có năm sáu vạn nhân mã, mỗi ngày đều có vô số gia thư đưa tới, hắn liền triệu tập một đội trăm người, cổ vũ tướng sĩ đọc thư phương xa, đến giờ này là thời khắc mà tất cả tướng sĩ vui vẻ nhất.

Thời gian trôi qua, việc này trở thành thoái quen, hữu lộ đại quân do Lâm đại nhân thống lĩnh, hàng ngày luyện tập khổ nhất, cười đùa vui vẻ nhất, không khí chân tình hoàn toàn đối lập với những cơn mưa xuân ẩm ướt thê lương.

Đại quân đi về phía bắc vài ngày, sau đó đổi phương hướng từ đông sang tây. Dọc theo trường thành mà tiến, khí hậu cũng dần dần trở nên khô khan.

- Tướng quân, đến giờ họp ở quân trung rồi. Hôm nay ngài tự mình đi, hay vẫn là do mạt tướng đi?!

Đỗ Tu Nguyên tươi cười bẩm báo, thấy tướng quân của mình cầm một cái bút kỳ quái, vẽ vẽ gì đó trên giấy.

Lâm Vãn Vinh lấy bút vẽ vẽ gì đó rất mạnh xuống tờ giấy, rồi ngáp một cái rõ dài, miễn cưỡng nói:

- Mỗi ngày đều hội nghị, không phải quanh đi quẩn lại cũng là một việc sao? Đều là kiểm tra nhân số, bẩm báo tình huấn luyện. Nghe đi nghe lại tướng quân hoặc Từ tiểu thư huấn thoại… Chà, việc này không phải hành hạ người tàn tật như ta sao? Đi qua đi lại cũng hơn mười dặm chứ ít gì.

Đại quân vẫn hành quân về phía trước, không khí dần dần khẩn trương lên, Từ Chỉ Tình bẩm báo với Lý Thái, mỗi ngày đều muốn triệu tập hội nghị quân trung, thương thảo tình hình quân địch và lộ tuyến hành quân, dần dần thành thói quen. Hữu lộ đại quân của Lâm đại nhân cách soái doanh của Lý Thái hai mươi dặm. Bôn ba tới tới lui lui, ít nhất phải một canh giờ, việc này quả là làm khó người gãy chân tàn tật như Lâm đại nhân, bởi vậy, những ngày này, Đỗ Tu Nguyên toàn phải thay hắn đến bẩm báo.

Cái gì tàn tật, thương thế của hắn sớm đã lành hẳn rồi, ngày hôm qua còn cưỡi ngựa hãn huyết bảo mã đi chơi vài vòng, đến cả Hồ Bất Quy cũng chẳng hơn hắn, làm như không ai biết hay sao? Cao Tù cả ngày đi theo bên người hắn, tự nhiên biết rõ chi tiết, thấy hắn tìm cớ lười biếng, trong lòng cũng buồn cười.

Đỗ Tu Nguyên gật đầu:

- Vậy ta đi cũng được, nếu hôm nay Từ tiểu thư hỏi lại, mạt tướng sẽ phải trả lời làm sao?! Tướng quân mấy ngày nay không đi doanh trướng bẩm cáo, Từ quân sư mấy ngày nay cũng tựa hồ rất giận đó.

"Nàng giận hả, đây không phải là lần đầu." Lâm đại nhân lắc đầu, mặt mày khổ sở:

- Không phải ta không muốn đi, thật sự là ta còn đang thương tật trong người. Mỗi ngày ta phải liều cái chân gãy để chỉ huy mọi người, Từ tiểu thư cũng phải châm chước cho người tàn tật chứ. Như vậy đi, ta nghỉ thêm vài ngày nữa, sau đó tự mình đến gặp nàng hồi báo công việc.

Đỗ Tu Nguyên và mọi người biết hắn với Từ quân sư có gì đó cổ quái, thấy hắn lần nữa từ chối, càng chứng minh rõ ràng ý nghĩ trong lòng, lập tức ôm quyền cười đáp:

- Hiểu rồi, hiểu rồi! Lâm tướng quân rất muốn tự mình bẩm báo với Từ quân sư, thế nhưng thân thể không cho phép, chắc là Từ tiểu thư cũng có thể lượng thứ, mạt tướng sẽ bẩm báo với nàng như thế.

- Đúng, sự thật đúng là như thế!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng, xem ra Đỗ đại ca thực sự thông minh. Đợi cho Đỗ Tu Nguyên cưỡi ngựa đi rồi, Lâm Vãn Vinh lấy tờ giấy ra, đưa cho Hồ Bất Quy:

- Hồ đại ca, ngươi là chuyên gia nuôi ngựa, cũng là chuyên gia luyện binh, ngươi giúp ta xem chủ ý này có làm được không?

Hồ Bất Quy nhận tờ giấy, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt bỗng đại biến:

- Lâm tướng quân, ai nghĩ ra biện pháp này?!

Lâm Vãn Vinh khoát tay:

- Mặc kệ ai nghĩ ra biện pháp này, ngươi nói có làm được không!

Hồ Bất Quy suy nghĩ một lúc lâu, thận trọng hồi đáp:

- Nếu là gắn vào đùi binh sĩ bao cát năm cân, mỗi ngày hành quân bảy mươi đến tám mươi dặm, hơn nữa còn phải diễn luyện trong doanh, cường độ này quá lớn, ta sợ các huynh đệ không chịu nổi đâu.

- Ta hỏi một câu, Hồ đại ca, nếu ngươi buộc bao cát này khi hành quân thao luyện, sẽ không có vấn đề gì chứ?

Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh hỏi.

Hồ Bất Quy cười to, tự tin gật đầu:

- Cái này có là gì, ta lão Hồ mấy năm trước từng dùng đôi chân sắt đuổi kịp ngựa hãn huyết, nếu chỉ nói là bao cát năm cân nho nhỏ, không chỉ có ta, lão Hồ tự tin, một doanh huynh đệ của Hứa Chấn từ Sơn Đông tới, mỗi người đều có bổn sự này.

- Thế là được!

Lâm Vãn Vinh nói:

- Cùng là người, không có lý do ai khác ai. Truyền lệnh ta, từ ngày mai bắt đầu… không, từ tối nay, đại quân hữu lộ của ta từ tướng tới sĩ, mặc kệ ngươi là kỵ doanh, bộ doanh, thần cơ doanh, mặc kệ hành quân, thao luyện, ăn cơm, uống nước, đi nhà xí, đi ngủ, mỗi người đều phải buộc năm cân bao cát. Không có lệnh của ta, không cho phép ai cởi ra, người nào vi phạm, xử trí theo quân pháp!

- Tuân lệnh!

Hồ Bất Quy vội vã hô một tiếng, gọi thư ký tới, viết thông cáo phát ra trong đêm nay.

- Còn có một chuyện…

Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, gọi Hồ Bất Quy đang muốn ra khỏi doanh trướng:

- Mỗi thớt chiến mã, mặc kệ là chở hàng, hay chở người, cũng đều bụộc bao cát vào đùi cho ta.

- Dưới áp lực nặng như thế, chiến lực quân mã sẽ được đề cao, nhưng tuổi thọ chỉ sợ ngắn đi nửa năm.

- Chiến mã đoản thọ nửa năm, nếu so với người bị mất mạng thì còn tốt hơn nhiều.

Thấy Hồ Bất Quy và Cao Tù nhìn mình ngơ ngác, Lâm Vãn Vinh cười khổ:

- Hồ đại ca, Cao đại ca, có phải là các người cảm thấy ta rất tàn bạo?!

Cao Tù nghiêm túc đáp:

- Lâm huynh đệ, trước giờ người làm việc chưa từng sai lầm, chúng ta đều tin người.

- Kỳ thật, hôm qua cưỡi con hãn huyết bảo mã, ta có ý nghĩ này.

Lâm Vãn Vinh bùi ngùi thở dài:

- Mặc kệ có thừa nhận hay không, bảo mã của người Đột Quyết đích xác vượt xa Đại Hoa. Chỉ nói về chiến lực kỵ binh, chúng ta thua hẳn về sức cơ động. Chỉ có cách cố thủ chặt chẽ, tiêu hao chiến mã đối phương, ngoài ra cũng không có biện pháp khác.

Hồ Bất Quy xuất thân kỵ binh, tình cảm đối với chiến mã hơn người thường nhiều, lúc này than khẽ, lặng lẽ không nói gì.

Lâm Vãn Vinh tự mình sờ sờ vào hai bao cát, dùng sức buộc chặt vào hai chân mình, phất tay nói:

- Hồ đại ca, ngươi đi triệu tập các huynh đệ, ta muốn nói chuyên với họ.

Đã đến bữa cơm chiều, đầu bếp đánh kẻng báo hiệu, mùi thức ăn thoang thoảng khắp doanh địa, ngày xưa giờ này tiếng gọi nhau í ới khắp nơi, hôm nay mọi người lại an tĩnh dị thường.

Khi Lâm Vãn Vinh ra khỏi nơi ở, thấy ráng chiều đỏ rực phía chân trời, ánh nắng nhạt nhào dần, lập lòe chiếu trên mấy vạn khuôn mặt trẻ trung. Trông thấy mặt trời sắp lặn mà dường như mang nặng suy nghĩ: "Chẳng lẽ bắc thượng lần này, thật sự tiền đồ xa vời như bóng tịch dương kia sao?" Lắc đầu xua tan tạp niệm trong lòng, bước lên mộc đài vừa mới dựng lên tạm thời, hắn phóng mắt bốn phía, khắp nơi đều là chiến sĩ, những gương mặt trai tráng, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn. Những chiến mã vàng, đen, trắng xếp thành từng hàng. Đao thương dưới ánh nắng chiều rọi xuống, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo quỷ dị.

- Chư vị huynh đệ…!

Lâm Vãn Vinh quét đôi mắt hổ nhìn bốn phía, cất giọng trầm thấp, thanh âm vang vọng khắp tứ phía sơn cốc, nghe rõ ràng dị thường:

- Tin rằng mọi người đều đã nghe được hiệu lệnh mới. Đúng vậy, người ra lệnh này là Lâm mỗ ta. Từ ngày mai lập tức bắt đầu, mặc kệ ngươi là kỵ binh bộ doanh hay thần tiễn thủ, cũng mặc kệ ngươi là tướng quân hay văn thư hỏa phu, mỗi người hai chân đều phải buộc năm cân, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép cởi ra. Vi phạm, chém!

Một tiếng "Chém"này vang đi thật xa, trong sơn cốc vang vọng mãi, đánh vào màng nhĩ của từng tướng sĩ. Bốn phía yên tĩnh vô cùng, mỗi người đều nhìn vị tướng quân trẻ tuổi từng cùng mình đùa cợt vui vẻ. Chưa bao giờ thấy hắn ngưng trọng hắc ám như vậy, có một loại cảm giác như nước lũ vỡ đê.

- Kỳ thật ta đã bị kích động!

Lâm Vãn Vinh thở dài sượt, xung quanh không một tiếng động:

- Những khi nhàn hạ lúc hành quân, trước mặt ta lại hiện ra tình cảnh tống biệt ở kinh trung. Ta thấy trong chúng ta có những lão nương đầu bạc tiễn con, kiều thê nước mắt ngắn dài, con cái chạy loạn tìm cha, ta tin rằng các huynh đệ cả đời sẽ không quên được cảnh đó.

- Mỗi khi có huynh đệ đọc gia thư, chúng ta đều xúc động như nhau. nguyện vọng của thân nhân chúng ta cũng rất đơn giản, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu đội bạc mặc vàng, chỉ cần chúng ta có thể bình an trở về. Ta hy vọng mỗi một huynh đệ đều là chỗ dựa vững chắc của Lâm mỗ ta, các ngươi sẽ là núi Hạ Lan* vĩnh viễn trường tồn!!!

(Núi Helan, nằm trong khu tự trị của cao nguyên Mông Cổ)

Mấy vạn quân sĩ im phăng phắc, ai cũng đều có thể nghe thấy từng tiếng một. Vô số khuôn mặt trẻ tuổi ửng hồng lên, nắm chặt tay lại như muốn rách cả da thịt, nước mắt rưng rưng, rồi trộm lau đi.

Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, thanh âm lại nhẹ xuống:

- Xin mọi người nhìn xem trên đùi ta, đây là hai bao cát, bao cát nặng năm cân, các ngươi có thể dễ dàng làm được mà. Hứa Chấn đâu… Đoạn thung (chặt cột)

- Mạt tướng có mặt!

Hứa Chấn cùng hơn mười binh sĩ tinh tráng bước ra, hai chân sớm buộc chặt những bao cát rất nặng, nhìn qua cũng phải tới hơn mười cân.

- Chém…

Hơn mười người đồng thời hét lên, quay về mấy cái cột dựng đầy giữa sân rồi chém xuống, chỉ nghe những tiếng xạo xạo, rồi những cái cột gỗ bị chém làm hai đoạn. Hứa Chấn vẫn thản nhiên, trấn định, dường như chưa từng làm gì cả.

- Tất cả mọi người thấy rồi chứ!?

Lâm Vãn Vinh cao giọng:

- Chỉ cần khắc khổ, các ngươi cũng có thể có bổn sự như vậy. Hôm nay có khổ có mệt, cũng vì ngày sau gặp lại thân nhân, các huynh đệ, các ngươi còn do dự gì nữa?!

Hắn quả nhiên là một tên trời sinh dựa vào miệng lưỡi để kiếm cơm ăn, sau một bài diễn văn hùng hồn, có đầu có đuôi, dùng tình cảm đi vào lòng người, đến cả Cao Tù cũng bị hắn nói động tâm, huống chi là những tướng sĩ vô cùng kính ngưỡng Lâm đại nhân? Mấy vạn tướng sĩ nhau đi lấy những bao cát buộc vào, tràng diện nhất thời cực kỳ náo nhiệt.

Kế tiếp là thao luyện, vì quân sĩ bị buộc những bao cát, nên khi diễn luyện không nhanh nhẹn bằng ngày trước, nhưng đây là việc tất yếu sẽ phải trải nghiệm. Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng nói:

- Cao đại ca, ngươi xem nếu tiếp tục luyện như vậy, bao lâu sau sẽ có thể có hiệu quả?

Cao Tù võ nghệ phi phàm, việc buộc bao cát trong mắt hắn chỉ là một việc nhỏ nhoi:

- Hiệu quả hả, ngày nào cũng có. Chỉ là mấy ngày đầu khi mới rèn luyện, hai chân có thể sẽ rất đau, nhưng đây đều là tướng sĩ tinh nhuệ của Đại Hoa, sức lực rất mạnh mẽ, phỏng chừng không tới mười ngày là có thể đi lại như thường rồi. Nhiều nhất không quá một tháng, có thể nhìn thấy hiệu quả thật sự.

"Một tháng? Chỉ mong là kịp!" Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu, hắn nghĩ ra biện pháp này hơi chậm một chút, nhưng cũng còn hơn không có.

- Ủa, không phải là Đỗ Tu Nguyên sao?!

Xa xa có một người chạy vội đến, Cao Tù nhãn lực rất tốt, liếc mắt đã nhìn ra đó là phó đại doanh của Lâm tướng quân, Đỗ Tu Nguyên, nhất thời nghi hoặc hỏi:

- Cuộc họp hôm nay sao kết thúc sớm thế?

Lâm Vãn Vinh cũng có chút buồn bực, Từ tiểu thư nói xong sớm như vậy sao? Đỗ Tu Nguyên chạy vội đến, không kịp lau mồ hôi trên mặt, Lâm Vãn Vinh hỏi:

- Đỗ đại ca, họp xong rồi à? Từ quân sư nói cái gì thế?

Đỗ Tu Nguyên vội vội vàng vàng lắc đầu:

- Không có, khi ta tới doanh trướng, đến cả cái bóng của Từ quân sư cũng không nhìn thấy. Hỏi Tả Khâu tướng quân của tả lộ quân, hắn nói Từ quân sư hôm nay đi tuần doanh.

"Tuần doanh?" Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt, đột nhiên ái chà một tiếng:

- Chết rồi, nàng chuẩn bị bắt quả tang ta đó, không biết chừng còn muốn xử trí theo quân pháp nữa. Đỗ đại ca, nơi này ngươi tự lo lấy, ta có việc đi trước. Cao Tù, chuẩn bị cho ta một con hãn huyết bảo mã nhanh nhất, ta muốn đi ra ngoài làm việc..

- Vô sỉ!

Một tiếng quát khẽ vang lên bên tai, mang theo lửa giận đùng đùng. Tóc gáy Lâm đại nhân cũng dựng đứng lên.
Bình Luận (0)
Comment