Dịch: mtq
Biên dịch,Biên tập: dester, Sát Thủ Dola
Hai tiểu nha đầu này lĩnh hội rất nhanh, Lâm Vãn Vinh dạy một lát là hai người đã có chút dáng vẻ rồi.
Thấy sắc trời đã không còn sớm, Lâm Vãn Vinh cũng không muốn lưu lại quá lâu bèn đứng dậy cáo từ. Nhưng Tần Tiên Nhi không nỡ chia tay nói:
-
"Công tử, ngày mai chàng có thể đến được không?" Lâm Vãn Vinh hơi sững người một lát. Hai bên gò má Tần Tiên Nhi ửng hồng , nàng khẽ nói:
-
"Cũng không biết vì sao thiếp rất thích nghe công tử nói chuyện." Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:
-
"Không phải chỉ là tán gẫu sao, chỉ cần có thời gian thì ta sẽ đến." Tần Tiên Nhân mặt mày rạng rỡ , nàng cười nói:
-
"Nếu mai công tử không đến thiếp sẽ tiếp tục gửi thiếp đến đó." Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười rồi đi ra ngoài. Tần Tiên Nhi kéo tay áo hắn, ánh mắt như hồ nước mùa thu, dịu dàng nhìn hắn khẽ nói:
-
"Công tử, chàng không được quên những việc đã hứa với thiếp đâu đấy, nhất định phải thường xuyên đến thăm thiếp đó." Lâm Vãn Vinh nhìn bộ dạng lưu luyến không muốn rời xa của nàng thì trong lòng có chút buồn cười, vị hoa khôi có nhan sắc làm điên đảo chúng sinh này không phải là đã si mê hắn rồi đấy chứ? Tần Tiên Nhi lưu luyến với hắn như vậy khiến cho lòng tự kiêu của hắn được thể dâng cao.
Lần này biểu thiếu gia cũng coi như tiến bộ được một chút, lúc ra khỏi nhà thổ cơ thể vẫn nồng nặc mùi rượu như thế nhưng không không thảm hại nhếch nhác như lần trước. Lâm Vãn Vinh nhìn dáng vẻ của hắn thì biết phấn đầu đó chắc chắn đã hầu hạ biểu thiếu gia rất thoải mái.
Sau khi Lâm Vãn Vinh và biểu thiếu gia cùng về đến phủ thì hai người chia tay.
Vừa bước về đến tiểu viện của mình thì hắn đã nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang không ngừng đi đi lại lại trong viện, miệng chốc lại lầm bầm cái gì đó.
Lâm Vãn Vinh tiến lại gần để nhìn thì thấy không phải là ai khác mà chính là Tiêu nhị tiểu thư.
Tiêu Ngọc Sương dậm mạnh chân đi đi lại lại, những cánh hoa trong viện bị nàng vứt hàng đống trên mặt đất, xem ra nàng đã chờ đợi rất lâu rồi.
Tiêu Ngọc Sương không nhìn thấy hắn bước tới nên vẫn khe khẽ lẩm bẩm:
-
"Cái tên xấu xa này, đến những chỗ đó để chơi bời trác tang, ta hận chết ngươi. Nếu đợi thêm thời gian một tuần trà này nữa mà ngươi không về kể chuyện cho ta nghe thì, hừ..ta sẽ…." Nói một hồi lâu vẫn không biết phải làm gì hắn, Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng, chậm rãi bước đến bên cạnh nàng nói:
-
"Nàng sẽ làm gì ta đây?" Tiêu Ngọc Sương kêu á lên một tiếng rồi lùi lại sau vài bước, kinh hãi nói:
-
"Ngươi, ngươi về từ bao giờ vậy?" Lâm Vãn Vinh nói:
-
"Vẫn chưa về được bao lâu nhưng đã nghe thấy có người nói sẽ không khách khí với ta đây." Nét mặt Tiêu Ngọc Sương hơi ửng đỏ, nàng hắng giọng nói:
-
"Dù sao ngươi cũng về rồi, thế nào, con hồ ly tinh đó không giữ ngươi lại qua đêm sao?" Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:
-
"Nhị tiểu thư, trong đầu óc nhỏ bé của nàng lúc nào cũng nghĩ những gì thế? Chúng ta chỉ nói chuyện thôi, đâu có xấu xa bẩn thỉu như nàng nghĩ kia chứ." Tiêu Ngọc Sương nói:
-
"Hôm nay là nói chuyện, ai biết lần sau sẽ là làm gì chứ." Thật không có cách gì giải thích được với cô bé này, Lâm Vãn Vinh lắc đầu chẳng biết làm sao nói:
-
"Thời gian đã không còn sớm nữa. Nhị tiểu thư, nàng mau về đi kẻo đại tiểu thư lại lo lắng." -
"Vậy, tối nay ngươi không kể chuyện cho ta nghe sao?" Tiêu Ngọc Sương nói với một thái độ chờ đợi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
-
"Hôm nay thì miễn cho ta nhé, ta thấy hơi mệt chỉ muốn đi nghỉ ngơi sớm một chút." Nét mặt Tiêu Ngọc Sương tỏ ra rất thất vọng, nàng chẳng biết làm thế nào đành quay người bước đi.Nhưng vừa đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại nói:
-
"Lâm Tam, ta hỏi ngươi một lần nữa, nhà ta và Đào gia thật sự không thể liên doanh sao?" Trong đầu óc tiểu nha đầu này có những gì vậy, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề đó kia chứ.Tuy nhiên nhìn ánh mắt khẩn thiết của nàng, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
-
"Đối với Tiêu gia mà nói, liên doanh là con đường chết." Tiêu Ngọc Sương cắn răng gật gật đầu, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi bỏ chạy như bay.
Nha đầu này, thật có chút kỳ quái, Lâm Vãn Vinh lắc đầu mở cửa bước vào trong viện, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiêu Thanh Tuyền đang lặng lẽ ngồi trước bàn đợi hắn.
Một người đi lại có một người đến, cảm giác này thật đặc biệt. Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt, cười nói:
-
"Tiếu tiểu thư, sao hôm nay nàng đến sớm vậy?" Nét mặt Tiêu Thanh Tuyền không hề có chút cảm xúc, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:
-
"Ta chỉ đến để xem xem thứ mà ngươi hứa tặng cho ta bao giờ thì có thể làm xong thôi." Lâm Vãn Vinh gật đầu:
-
"Yên tâm đi, không thể thiếu phần của nàng được đâu." Hắn lấy mấy chiếc bình thuỷ tinh vừa mua ra, dựa theo những tỷ lệ khác nhau mà đổ hương tinh vào trong bình, rồi lại ghi ký hiệu lên đó, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, loạt thí nghiệm đầu tiên coi như chính thức thành công rồi. Tuy còn rất đơn giản nhưng từ phản ánh của Tiêu Thanh Tuyền mà nói thì kết quả thật sự không tồi.
Tiêu Thanh Tuyền không nói gì mà chỉ lặng yên nhìn động tác của hắn, thấy hắn làm xong rồi mới hiếu kỳ hỏi:
-
"Ngươi như thế là đang làm gì vậy?" Lâm Vãn Vinh cười nói:
-
"Đây là những mùi hương khác nhau, sau này nàng thích loại nào thì cứ tự nhiên chọn đi." Nét mặt Tiêu Thanh Tuyền lộ ra một tia vô cùng vui thích hỏi:
-
"Thật không?" Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
-
"Ta đã lừa nàng bao giờ chưa?" Nói ra những lời này bản thân hắn cũng thấy có chút xấu hổ, lừa gạt con gái là chuyện mà hắn làm giỏi nhất.
Tiêu Thanh Tuyền cẩn thận đánh giá những chiếc bình này, một lúc lâu sau mới hỏi:
-
"Ta…có thể ngửi một chút được không?" Lâm Vãn Vinh vốn muốn nàng làm nhân viên thử nghiệm mùi hương nên hắn nhún vai nói:
-
"Đương nhiên là có thể rồi." Tiêu Thanh Tuyền cẩn thận cầm nhẹ nhàng lấy một chiếc bình rồi mở nắp bình ra và đưa lên mũi ngửi rồi lại hít sâu một hơi, rất lâu sau nàng mới thở ra , nàng nói:
-
"Đây là mùi hương gì mà lại đặc biệt như vậy? Nếu như nhạt hơn một chút nữa thì càng tốt hơn." Chiếc bình mà nàng cầm trong tay chính là bình có nồng độ cao nhất, trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm vui mừng. Tuy hắn không biết thân phận của Tiêu Thanh Tuyền nhưng nhìn thần thái khí chất của nàng thì tuyệt đối không phải xuất thân từ một gia đình bình thường. Có thể khiến nàng không ngừng khen ngợi có nghĩa là nước hoa nhất định sẽ bán chạy.
Lâm Vãn Vinh phóng khoáng khoát tay nói:
-
"Tiếu tiểu thư, xin tiếp tục thử mùi hương đi." Tiêu Thanh Tuyền lần lượt mở nắp từng chiếc bình, tinh tế thưởng thức từng mùi hương, nét mặt ngày một thích thú hơn, nàng cầm lấy một chiếc bình trong số đó nói:
-
"Cái này, tặng cho ta có được không?" Lâm Vãn Vinh thấy cái mà nàng cầm trong tay chính là chiếc bình có mùi nhạt nhất, hắn thầm nghĩ nó quả thích hợp nhất với tính cách của nàng, tuy nhiên bây giờ nàng muốn lấy vật mẫu của hắn đi thì không thể đồng ý được.
Thấy Lâm Vãn Vinh lắc đầu, trên nét mặt Tiêu Thanh Tuyền thoáng qua một tia thất vọng, nàng lưu luyến không nỡ đặt chiếc bình lại trên bàn. Lâm Vãn Vinh cảm thấy thậy buồn cười bèn nói:
-
"Không phải ta đã hứa với nàng rồi sao, đợi đến bao giờ chính thức điều chế được nhất định ta sẽ tặng nàng một bình." Tiêu Thanh Tuyền cười khổ nói:
-
"Ta đương nhiên là nhớ, chỉ là đợi ngươi điều chế được thì cũng không biết ta đã đi đâu rồi." Lâm Vãn Vinh nghe những lời nói của nàng tựa như có một ý nghĩa biệt ly nên kỳ lạ hỏi:
-
"Sao vậy, nàng phải đi sao?" Tiêu Thanh Tuyền thở dài nói:
-
"Ta đã đến thành Kim Lăng này được một thời gian rồi, việc cần phải làm thì chẳng có chút tiến triển nào cả. Ta không phải là người thành Kim Lăng này nên rời khỏi nơi này là chuyện bình thường thôi." Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:
-
"Có ly biệt thì mới có niềm vui của lần sau gặp lại, không nên quá buồn thương."Tiêu Thanh Tuyền nhìn hắn một cái khẽ căn nhẹ đôi môi hồng, hồi lâu sau mới thấy nàng cất lời:
-
"Ngươi và Tần Tiên Nhi kia nói chuyện rất hợp phải không?" Lâm Vãn Vinh nghĩ đến việc mà Tần Tiên Nhi đã dặn dò mình thầm nghĩ hai nha đầu này có phải là đối thủ hay không? Mà tại sao lại cùng có mối nhân duyên với hắn nữa chứ. Hắn gật đầu nói:
-
"Đương nhiên là tốt rồi, ta và nàng ấy ca hát, nói chuyện nhân sinh, thật sự là rất vui vẻ." Tiêu Thanh Tuyền thất vọng nói:
-
"Những ngày tháng như vậy quả thật là rất vui vẻ thoải mái nhưng đáng tiếc là ta không có duyên phận." Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc nàng buồn bã không nén nổi lắc đầu nói:
-
"Tuổi tác của nàng không lớn, sao lại có nhiều cảm khái như vậy chứ? Hãy cởi bỏ lòng mình ra một chút, cần phải biết nàng không phải là người thê thảm nhất trên cái thế giới này. Người thê thảm nhất đó đang đứng trước mặt nàng đây này." Tiêu Thanh Tuyền kỳ lạ hỏi:
-
"Những lời này có ý nghĩa gì vậy?" Lâm Vãn Vinh nghĩ đến bản thân mình có nhà mà không thể về, lại lưu lạc đến cái thế giới lạ lẫm này, trong lòng đương nhiên có chút khó chịu, tuy nhiên trời sinh hắn là người khoát đạt nên nhìn thấy nét mặt rất quan tâm của Tiêu Thanh Tuyền , hắn lại nổi lòng muốn trêu ghẹo:
-
"Còn nói không thê thảm sao? Nàng đã từng nhìn thấy một tài tử chỉ vì một lời không thích hợp mà bị người ta đá xuống sông chưa, chính là bổn công tử đó, suýt nữa còn không giữ được tính mạng nữa." Tiêu Thanh Tuyền biết hắn đang nói mình nên đỏ mặt xấu hổ nói:
-
"Rõ ràng là ngươi ức hiếp ta, sao lại trở thành ngươi phải chịu ấm ức như thế chứ?" Lâm Vãn Vinh thấy nét mặt nàng đã hơi đỏ, trông vô cùng diễm lệ, tựa hồ như còn hơn Tần Tiên Nhi vài phần nữa thì trong lòng hơi rung động. Hắn thầm nghĩ, cô nương này để trước mặt lão tử nhưng lại mang theo kiếm, có thể nhìn chứ không thể ăn, như vậy có phải là giày vò người khác không hả trời?
-
"Ngươi chằm chằm nhìn ta làm gì vậy?" Thấy Lâm Vãn Vinh hồi lâu không nói gì mà chỉ chằm chằm nhìn mình, trong lòng Tiêu Thanh Tuyền có chút hoảng hốt, sắc mặt càng đỏ hơn nữa, nàng vội vàng giơ thanh bảo kiếm lên để thị uy.
Lâm Vãn Vinh thở dài một cái nói:
-
"Vết thương trên cánh tay nàng đã khỏi chưa?" Tiêu Thanh Tuyền nghe thấy hắn nhắc đến chuyện vết thương của mình thì không biết vì sao trong lòng chợt mềm lại, không muốn đấu khẩu với hắn nữa và nét mặt lại có chút ngượng ngùng xấu hổ, nàng khẽ gật đầu nói:
-
"Đỡ nhiều rồi, cảm ơn ngươi nhiều." Lâm Vãn Vinh nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy thật kỳ lạ, hai người thiếu nữ mà hắn quen, Tần Tiên Nhi tuy là một hoa khôi của thanh lâu nhưng rất thần bí mạc trắc còn Tiêu Thanh Tuyền đang đứng trước mặt hắn thì lại giống như một câu đố vậy, vậy nhưng sao hai người đó lại có can hệ với hắn kia chứ? Lẽ nào là vì hắn quá đẹp trai, nếu không thì lý giải thế nào cũng không thể hiểu nổi.
-
" Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Tiêu Thanh Tuyền buồn bã hỏi.
-
"Sau này nàng bớt đánh nhau đi nhé, phụ nữ phải dịu dàng một chút, giống như Tần Tiên Nhi vậy, vô cùng dịu dàng." Lâm Vãn Vinh cố ý nói.
Tiêu Thanh Tuyền hừm một tiếng lạnh lùng nói:
-
"Nàng ấy dịu dàng ư? E rằng chỉ trước mặt ngươi thôi. Vết thương của ta chính là…." Nàng dừng lại không nói gì nữa, Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
-
"Bất luận nói thế nào thì phụ nữ đánh nhau cũng là không tốt. Như vậy đi, sau này nếu nàng phải đánh nhau thì có thể tìm ta, dưới tay ta có một nhóm tiểu đệ, làm những cái khác thì không được nhưng đánh nhau thì cũng có chút bản lĩnh đó." Tiêu Thanh Tuyền che miệng khẽ cười nói:
-
"Ta đâu có đánh nhau chứ, chỉ có ngươi nói khó nghe như vậy thôi. Những người ở dưới tay ngươi đó lại không biết…." Nàng nói một câu rồi nghĩ ra gì đó, nhìn hắn một cái rồi dừng lại không nói nữa.
Lâm Vãn Vinh không để ý cười nói:
-
"Ta biết nàng xem thường những người không biết võ công như chúng ta, vậy nhưng Tiếu tiểu thư, nàng đừng quên, khi bách tính ở khắp thiên hạ này đã giơ nắm đấm lên, chỉ cần khởi động bọn họ thì cho dù võ công của nàng có cao hơn nữa cũng không thể thoát được đâu. Cái này được gọi là chiến tranh nhân dân." Tiêu Thanh Tuyền cúi đầu xuống, không nén nổi lẩm bẩm một câu:
-
"Ta đâu có xem thường ngươi chứ, chỉ có ngươi thích nói hươu nói vượn thôi." Thời gian ở cùng với Tiêu Thanh Tuyền không nhiều nhưng dường như nàng đã không còn lạnh lùng như băng nữa, chỉ cần Lâm Vãn Vinh không nói những lời trên đùa thì tất cả đều rất tốt.
Tiêu Thanh Tuyền khí chất cao nhã, nói năng không thô tục, rất quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, Lâm Vãn Vinh cũng là một cao thủ khoác lác nên mỗi khi nàng nhắc đến chuyện gì đó Lâm Vãn Vinh bèn dựa vào kinh nghiệm và những gì đã nghe đã thấy ở thế giới trước đây để đưa ra những kiến giải và hướng tư duy độc đáo.
Kinh nghiệm của Lâm Vãn Vinh rất phong phú, kiến thức về xã hội và nhân sinh vượt xa Tiêu Thanh Tuyền .Tuy không phải là hoàn toàn hợp nhau nhưng cũng coi như có tiếng nói chung, Tiêu Thanh Tuyền nói chuyện với hắn cũng rất có thu hoạch nữa.
Những ngày tiếp theo đó, Lâm Vãn Vinh toàn tâm toàn ý đầu tư tâm huyết vào việc nghiên cứu nước hoa. Hắn không phải đến thư phòng đứng hầu nên tất cả thời gian rảnh rỗi đều dùng vào việc điều chế nước hoa, mỗi ngày đi trên đường hay trong khi ăn cơm, đầu óc hắn cũng chỉ toàn là nước hoa.
Tiêu nhị tiểu thư mấy ngày hôm nay cũng không thấy đến tìm hắn, Lâm Vãn Vinh đã thấy yên tâm nhưng ngược lại Tần Tiên Nhi ngày nào cũng đưa thiếp đến mời hắn.
Lâm Vãn Vinh chẳng còn cách nào khác đành phải nguỵ trang dưới cái cớ đi nghiên cứu học vấn , hàng ngày đều cùng biểu thiếu gia đi nhà thổ, nhân tiện chỉ đạo hai tiểu nha đầu kia một chút, hắn không muốn trong ngày khai trương đại cát của mình lại bị đập biển hiệu.
Tần Tiên Nhi lại sáng tác ra một số ca khúc, mang ra cho hắn nghe nhưng chúng đã ngày càng khoan khoái hơn, những cảm giác u oán không biết sớm đã chạy đi đâu mất rồi. Trong lòng Lâm Vãn Vinh thấy kỳ lạ, Tần Tiên Nhi này mấy hôm nay mặt mày rạng rỡ, cũng không biết có phải đã ăn phải củ cải của ai rồi không nữa,
Tiêu Thanh Tuyền đó thì như là đã hẹn trước với Tần Tiên Nhi vậy, mỗi ngày Lâm Vãn Vinh từ chỗ Tần Tiên Nhi trở về thì Tiêu Thanh Tuyền đã ngồi trong phòng đợi hắn rồi.
Hai người thoải mái bàn luận về những chuyện quốc gia đại sự, Lâm Vãn Vinh không hề kiêng kỵ , cái gì cũng dám nói. Tiêu Thanh Tuyền nghe vậy thì toàn thân toát mồ hôi lạnh thầm nghĩ, con người xấu xa như Lâm Vãn Vinh , nếu không phải gặp được nàng thì e rằng sớm đã bị người ta chém đầu hàng trăm lần rồi.
Lâm Vãn Vinh đang vui vẻ nói thì thấy vẻ mặt nàng có chút cổ quái bèn nói:
-
"Sao vậy, có phải ngôn từ của ta đã làm nàng sợ rồi không?" Tiêu Thanh Tuyền cắn răng nói:
-
"Những lời này của ngươi chỉ nói với ta thì thôi chứ nhất thiết không được nhắc đến với người khác." Lâm Vãn Vinh cười nói:
-
"Ta tri tâm với nàng nên mới nói ra những điều đó, người khác muốn nghe ta nói ta còn không thèm nhắc đến ý chứ." Sắc mặt Tiêu Thanh Tuyền đỏ bừng vì ngượng ngùng, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cái nói:
-
"Miệng lưỡi trơn tru giảo hoạt." Dáng điệu mỉm cười ngượng ngùng lúng túng của nàng hoàn toàn khác so với thần thái lạnh như băng hàng ngày. Lâm Vãn Vinh sững sờ ra một lát rồi nói:
-
"Tiếu tiểu thư, nàng hãy cười nhiều hơn một chút đi như vậy thật là xinh đẹp." Tiêu Thanh Tuyền giận dữ dậm chân nói:
-
"Sao ngươi lại nói những lời khinh bạc rồi, không thèm để ý đến ngươi nữa." Tuy nói như vậy nhưng không biết là vì sao mà nghe thấy hai từ khinh bạc trong lòng nàng lại mơ hồ một cảm giác kinh hãi pha lẫn vui sướng.
Mấy ngày này trôi qua thật vô cùng thích thú, ban ngày thì nghiên cứu nước hoa còn ban đêm thì nghiên cứu phụ nữ, điều này khiến Lâm Vãn Vinh hoài nghi đó chỉ là một giấc mộng. Làm gia đinh mà đạt được đến cảnh giới này thì cũng coi như là thiên hạ đệ nhất rồi.
Vào một buổi sáng, Lâm Vãn Vinh còn đang say sưa giấc nồng thì đột nhiên có nha hoàn đứng ngoài cửa gọi:
-
"Tam ca, Tam ca…" Trời ạ, Lâm Vãn Vinh kêu lớn một tiếng, còn để cho người ta ngủ nữa không đây, không phải lại là Tần Tiên Nhi đưa danh thiếp đến mời ta nữa chứ? Tần Tiên Nhi này cũng thật là, ban ngày ban mặt mà cũng đưa thiếp đến, tối qua không phải vừa mới dạy nàng ấy hát bài
" Kim Thượng Sơn của Bắc Kinh" đó sao, sao hôm nay sớm như vậy đã đến tìm ta rồi.
Lâm Vãn Vinh mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài, tức giận nói:
-
"Đến đây, đến đây, lại là ai đó?" Một tiểu nha hoàn vội vàng chạy đến, hổn hển không kịp thở nói:
-
"Tam ca.. Tam ca, mau .. mau.. phu nhân sắp đánh phạt nhị tiểu thư rồi."