Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 534

Dịch: workman
Biên tập: Ngưu Nhị

Hiệu đính: Melly

Nguồn :

"Dám tập kích ta à?" Oa Lão Công sờ sờ mặt, lắc đầu vẻ nghiêm túc:

- Ác quá, lần sau ta không cho làm như vậy nữa. Bằng không, ta sẽ có thù tất báo đó.

Ngọc Già khẽ liếc hắn vài lần, thở dài nói:

- Theo thân phận chúng ta mà nói… ngươi nghĩ còn có thể có lần sau không?

Sắc mặt nàng bình thản, miệng mỉm cười, con ngươi u uẩn như nước, không gợn chút sợ hãi, giống như Ô hồ yên tĩnh, lúc này nếu so với Nguyệt Nha Nhi mỹ lệ đa tình thì hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Có lẽ, lúc này đứng trước mặt hắn mới chính là Ngọc Già.

- Không có lần sau? Đương nhiên như vậy là tốt nhất!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì gật đầu:

- Nàng cũng biết, ta là người rất dễ dàng động lòng. Chỉ sợ có một ngày không cẩn thận lại rơi vào tròng của nàng. Bây giờ nghe nàng nói như vậy, ta yên tâm hơn rồi.

Ngọc Già ừm khẽ một tiếng:

- Ta còn yên tâm hơn cả ngươi, bởi vì, ngươi cũng sẽ không lừa ta nữa!

"Theo những lời này thì ta là người xấu xa vậy sao?" Hắn cười vài tiếng, vẫy vẫy tay chào Ngọc Già, vỗ mông tếch thẳng.

Hồ Bất Quy nấp ở một bụi cỏ xa xa, hơi thò đầu ra, cẩn thận xem xét vài lần:

- Sao Lâm tướng quân lại đi rồi? Hắn rốt cuộc có khuyên bảo thành công không nhỉ?

- Lâm huynh đệ đã bao giờ thất thủ chưa?

Lão Cao bất mãn trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi không thấy sao, hắn tự mình đi an ủi, Nguyệt Nha Nhi đã khóc vì cảm động rồi đó!

"Khóc vì cảm động?" Hồ Bất Quy vội vàng mở to mắt nhìn.

Xa xa nhìn lại, Ngọc Già ngồi trên mặt đất, yên lặng, nụ cười tủm tỉm dị thường động lòng người, trong mắt hơi ươn ướt, giống như ráng chiều tuyệt mỹ.

***

- Tỷ tỷ, nàng nói xem tại sao người ta lại có tim?

Tà dương đỏ rực tỏa xuống thảo nguyên, khắp nơi tràn đầy ánh nắng lấp lánh. Hắn cùng tiên tử cũng ngồi trên một mô đất, nhìn hoàng hôn đang dần dần nhạt nhòa, Lâm Vãn Vinh đột nhiên thở dài, rồi buột miệng hỏi.

Vấn đề của tiểu tặc đặt ra luôn vô cùng cổ quái, như không có đáp án, mà cũng như là có đáp án. Tiên tử cho dù thông minh, cũng không biết phải trả lời như thế nào. Nàng vén tóc bên tai đang bị cơn gió thổi tung, lắc đầu cười nói:

- Cây có gốc, người có tình. Đây là ông trời ban cho, đó là ân huệ dành cho người, có cần phải hỏi nhiều như vậy không?

- Không đúng.

Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu:

- Ta nói, ông trời ban cho chúng ta tâm linh, thực sự là bắt chúng ta phải chịu đau khổ.

Tiên tử sẵng giọng:

- Sao lại chịu đau khổ, ngươi lại nói linh tinh rồi!

Lâm Vãn Vinh than thở:

- Có tim, mới có vui sướng, nhưng cũng lại có ưu sầu. Khi người ta sống, khi quá vui lại trở thành buồn, có khi khóc lại chính là lúc đang hạnh phúc, buồn vui lẫn lộn. Không phải đau khổ là gì? Tính ra, cộng toàn bộ người trên thế gian này lại, cũng không biết rốt cuộc là nhiều người vui sướng hay là nhiều người đau thương nhỉ?

"Tiểu tặc nói quả là sâu sắc!" Ninh Vũ Tích hơi kinh ngạc, rồi cười hích hích:

- Lòng người sao có thể đo lường được! Ta thấy ngươi cố ý làm mọi việc phức tạp ra, vừa vui sướng, vừa bi thương hả, tưởng người khác không hiểu gì sao? Đi vòng vòng mãi, còn không phải là nói về Ngọc Già sao?

- Không, ta tuyệt đối không có quan hệ gì với cô ta. Ta dùng hết phẩm giá đạo đức của ta ra thề đó.

Lâm Vãn Vinh vội vàng khoát tay, xem ra thề thốt rất nghiêm chỉnh.

Tiên tử bất lực lắc đầu, nhè nhẹ rút bảo kiếm ra, đưa lưỡi kiếm sáng ngời lắc lắc trước mặt hắn, rồi sẵng giọng:

- Trước hết hãy lau mấy thứ lộn xộn trên mặt đi đã, không thể để mấy cái thứ buồn vui này đi khắp nơi được đâu.

Trên lưỡi kiếm hiện lên rõ ràng cái bóng của hắn, trên khuôn mặt đen thui có một vết son nhàn nhạt, giống như ánh trăng khuyết cong vút ở chân trời, mỹ lệ mê người.

- Ủa!

Lâm Vãn Vinh vội vàng che mặt, kinh hãi:

- Ở đâu ra thế này? Sao ta chẳng biết gì cả thế? Mấy người lão Hồ quả là không trượng nghĩa. Ta gặp ám toán, họ cũng không đến cứu ta. A, a, tỷ tỷ đừng châm ta… Ta biết rồi, nhất định là Ngọc Già làm, đáng hận là ta sơ ý quá, sao ta không phát hiện ra nhỉ?

"Xoát…" Ngân châm trong tay Ninh Vũ Tích nhanh như thiểm điện loé lên, nhưng không đâm vào vật gì cả. Tiên tử mỉm cười:

- Ta đâm ngươi làm gì? An sư muội nói, ngân châm này để trong túi, nên phải thường xuyên lấy ra tắm nắng mới có thể làm cho nó duy trì được mũi nhọn! Ta cũng không biết nàng ta nói đúng hay không nữa.

- Đúng, đúng, có lý.

Tiểu tặc vội vàng lau mồ hôi đầy trán.

- Ngươi đó…

Tiên tử giận, vén tóc trên trán hắn:

- Không thật thà chút nào! Nếu An sư muội ở đây, cũng không biết ngươi sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ rồi. Sư muội nói cái gì là làm cái đó, xuống tay là đảm bảo ngươi biết mùi ngay.

Nghe tiên tử nhắc tới An Bích Như, gương mặt hồ mị nửa cười nửa giận như hiện lên trước mắt, mặt mày tiểu tặc hớn hở:

- Tỷ tỷ đừng lo lắng cho ta. Nàng xuống tay, ta cũng sẽ xuống tay chứ. Tiểu đệ gần đây có học được một môn tuyệt kỹ mới, tên là Trảo long trảo thủ, là loại công pháp chuyên phá nội y… à, không, là nội gia công pháp. Có thể nói không gì không rách, không gì không phá, hôm nào rảnh rỗi, ta và tỷ tỷ luận bàn một chút, mọi người cùng tiến bộ.

Nghe hắn nói nội y công pháp, liền biết ngay là công phu gì rồi, Ninh Vũ Tích vội vàng phì một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, lần này lại bị hắn đánh trống lảng, nhưng đến cả việc giáo huấn hắn mà cũng ngượng không nói nên lời. Tiên tử im lặng thật lâu, sau mới than thở:

- Các ngươi vừa nói chuyện với nhau, ta ở một bên cũng nghe thấy cả. Chỉ sợ Ngọc Già thật sự có tình ý với ngươi đó.

- Không có lẽ…

Lâm Vãn Vinh rất thận trọng:

- Tiểu cô nương này không dễ đối phó như vậy đâu. Trước giờ giả giả thật thật, đột nhiên mọi sự trở nên thật thà như vậy, ai biết cô ta có thủ đoạn gì không, hay lại diễn ra một vở kịch mới! Không dám dối tỷ tỷ, ta thật sự hơi sợ cô ta.

- Cái này kêu là bị rắn cắn một lần, mười năm vẫn còn sợ dây.

Ninh tiên tử cười:

- Ngươi cũng chớ lo lắng, hai ngày nữa, đợi cho Điêu Dương đại hội bắt đầu, hạ được vương đình người Hồ, ngươi có thể không gặp lại cô ta nữa đâu.

- Ta cũng nghĩ như thế… Không gặp lại nữa.

Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, trịnh trọng gật đầu, chăm chú nhìn về phía mặt trời lặn, trong lòng có cảm giác khó có thể nói hết được.

"Tin ngươi mới là lạ!" Tiên tử bĩu môi. Chỉ là thấy hắn khốn đốn mỏi mệt, nhất thời Ninh Vũ Tích cũng mềm lòng, rốt cuộc không muốn nói chuyện người khác nữa. Hai người dựa vào nhau, kết lại thành một cái bóng không thể phân chia được, ngả dài dưới ánh hoàng hôn dần tắt.

***

- Hây…

- Hây…

Những âm thanh vang dội thảo nguyên rộng lớn. Liên tục những ngày này, những kỵ sĩ kết thành đội ngũ phi ngựa khắp thảo nguyên, thanh thế phi phàm, chỉ nhìn vào số lượng cũng chừng mấy ngàn người

Nói thì có vẻ kỳ lạ, mấy ngàn người Hồ này chia làm đủ loại kỵ đội có số lượng khác nhau. Nhóm lớn có bảy tám mươi người, nhỏ thì có khoảng mười người. Khoảng cách giữa những đội ngũ này tối thiểu cũng khoảng chừng hai dặm, tạo thành những kỵ đội lao đi, lúc tụ lại, lúc phân tán, như là diễn luyện đội hình gì đó. Vô số trướng bồng màu trắng lớn nhỏ, như những đám mây trên trời lạc xuống, bao phủ khắp mặt cỏ xanh rờn của thảo nguyên.

Lại một tiếng hô lớn vang lên. Hơn mười điểm đen nhanh như gió lao qua.

Khoảng cách rất gần, bất chấp màn đêm, những đội người Hồ đang thao luyện khẩn trương, thậm chí không có ai thèm ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn hắn.

Giữa trời chiều, hơn mười thớt khoái mã Đột Quyết hùng tráng ầm ầm chạy tới. Những kỵ sĩ mặc Hồ phục rộng rinh, phi nhanh như chớp, thân hình nằm rạp trên lưng ngựa, như là một mũi tên tùy thời chuẩn bị bắn ra khỏi cung. Ai nấy lộ ra vẻ tràn đầy hưng phấn, ẩn chứa một loại sát khí lẫm liệt.

Bóng đêm tràn về, trên thảo nguyên chung quanh đầy khoái mã, những bộ lạc ai lo phận nấy, không ai thèm chú ý tới mã đội mười mấy người này.

"Hu…" Người đầu lĩnh đi đầu thuần thục giữ chặt cương ngựa. Đại mã Đột Quyết chạy nước kiệu chậm dần. Hắn cho ngựa đi chậm chậm vài bước, rồi quay đầu lại nói:

- Tướng quân, cẩn thận! Nơi này chỉ cách Khắc Tư Nhĩ có hai mươi dặm thôi.

- Hai mươi dặm?

Lâm Vãn Vinh mặc trường bào Đột Quyết lụng thụng, lộ ra gương mặt che kín, đôi mắt chuyển động không ngừng, cẩn thận đánh giá bốn phía:

- Đây là nơi nào thế nhỉ. Hết lều này đến lều khác, cũng phải tới mấy trăm lều! Họ chỉ còn cách Khắc Tư Nhĩ hai mươi dặm, làm sao không vào thành đi?

Từ hôm qua khi Hứa Chấn truyền về tin tức đầu tiên cho đến sau giờ ngọ hôm nay mới có tin báo về lần thứ hai. Lộc Đông Tán suất lĩnh mười vạn đại quân đã xuất hành ra xa ba trăm dặm. Vì vậy Lâm tướng quân vung lệnh kỳ, toàn quân cấp tốc tiến tới. Thiết kỵ Đại Hoa đã tới tới bên ngoài Khắc Tư Nhĩ, khoảng cách với vương đình người Hồ cũng chỉ còn có một trăm ba mươi dặm, họ thậm chí có thể cảm giác được tiếng thở của người Hồ.

Tại đây chỉ một mồi lửa cũng có thể kích phát đại chiến, Lâm Vãn Vinh đã rất bất mãn với những tin tức báo về nhỏ giọt. Chỉ dựa vào trinh sát thông báo mà không tận mắt thấy tình huống Khắc Tư Nhĩ, trong lòng hắn cũng khó chịu. Lúc này mới thừa dịp trời sẩm tối, hắn cùng Hồ Bất Quy tự mình tiến đến thăm dò.

"Đúng là có đến mấy trăm lều!" Hồ Bất Quy nhịn cười nói:

- Tướng quân, đầy đều là những tinh anh của các bộ lạc tham gia Điêu Dương đại hội, ngày kia thì thịnh hội này mới được cử hành trên thảo nguyên. Họ không hề bỏ qua cơ hội để tập luyện lần cuối cùng, lúc này vào thành làm gì?

- Đều là tới để tham gia Điêu Dương đại hội hả?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi hỏi, những đội ngũ cày nát trên thảo nguyên, tuấn mã phóng nhanh như chớp, những kỵ sĩ cưỡi trên lưng ngựa rồi nhảy lên, cong người lại, thực hiện hàng loạt động tác khó khăn, tựa như đùa giỡn cho vui, như được sinh trưởng trên lưng ngựa.

Hồ Bất Quy gật đầu:

- Đúng! Mỗi một mã đội đều là những tinh anh của các bộ lạc người Hồ, ngài xem, họ còn có cờ hiệu riêng của mình nữa đó.

Quả không sai, trên những trướng bồng đủ loại cờ phất phơi tung bay. Cờ chim ưng, cờ cáo, cờ thỏ… mỗi một bộ lạc đều có những lá cờ riêng. Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, chỉ vào một cái lều xa xa, cười nói:

- Còn có cờ chim sẻ nữa kìa! Người Hồ này đúng thật là quá lập dị!

Hồ Bất Quy nhìn qua, chỉ thấy trên lá cờ có thêu một con chim nhỏ rất linh hoạt, đang ngẩng đầu kiêu ngạo bay cao. Lão Hồ thật sự không nhịn được:

- Bẩm tướng quân, cái…đó, cái…đó không phải chim sẻ!

- Không phải chim sẻ à?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ là chim gáy? Tới thảo nguyên, gen cũng đột biến rồi, chim gáy mà biến thành như vậy sao… Còn không bằng chim sẻ nữa!

Lão Hồ đỏ mặt lên:

- Tướng quân, chim này, không phải chim sẻ, mà cũng không phải chim ngói, nó tên là chim bách linh (chim chiền chiện), e hèm, là chim bách linh hay hót đó. Dùng chim bách linh làm cờ, ý nói là bộ lạc đó rất nhanh nhẹn và yêu văn nghệ, giỏi ca múa.

- Hoá ra là bách linh à?

Lâm Vãn Vinh a a hai tiếng, cảm khái nói:

- Kỹ thuật vẽ của người Hồ thật sự quá kém, ta không nhận nó thành con ruồi, đã là may cho họ lắm rồi!

- Hồ do (Hay lắm)…!

Hắn chưa dứt lời, liền nghe bộ lạc "Con ruồi" truyền tới những tiếng hò hét hưng phấn. Lâm đại nhân vội vàng đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy mã đội của bộ lạc "Con ruồi" có mười con tuấn mã chạy như bay. Một người Hồ ngồi trên lưng ngựa, rồi bỗng lật người xuống ôm bụng ngựa. Tên Đột Quyết khéo léo đó lại còn đứng trên lưng ngựa, bất chấp ngựa đang chạy rất nhanh. Hắn hét lên một tiếng, vòng một vòng dưới bụng ngựa, rồi lại từ bên kia xoay người trèo lên, tiếp theo lại xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, liên tục xuyên qua xuyên lại bụng ngựa, một hơi làm ba lượt. Tên cưỡi ngựa này mặt không đổi sắc, tim không đổi nhịp, động tác gọn gàng, tư thế đẹp mắt. Những người Hồ bên cạnh đang xem cuộc chiến vỗ tay như sấm, cực kỳ hâm mộ.

Lâm Vãn Vinh nhìn không nháy mắt: "Mẹ kiếp, ôm một con ngựa cái xoay liền ba vòng. Hắn không chóng mặt à? Người này không đi nhảy tango thì quả là đáng tiếc!"

Nói về thuật cưỡi ngựa, dù sao Lâm Vãn Vinh cũng đã từng trên lưng ngựa trải qua vô số sinh tử, nên hắn cũng được xem như khá thành thục, nhưng khi so với người Đột Quyết này, thật sự hắn không bằng được. Tuy là quân địch, nhưng đối với thuật cưỡi ngựa của người Đột Quyết, mọi người không ai không thán phục.

- Khi chúng ta tới Điêu Dương, tốt nhất không nên đụng vào bộ lạc Bách Linh này.

Lâm Vãn Vinh nhìn thật lâu, rồi rốt cuộc phun ra một câu như vậy.

Hồ Bất Quy khẽ gật đầu vẻ rất đồng cảm, chưa kịp nói gì, đã nghe một bên khác vọng đến những tiếng cổ vũ dồn dập dữ dội; quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy trăm khoái mã chạy đến như gió lốc, thoáng cái đã lướt qua thảo nguyên.

Một cái đầu dê chảy máu đầm đìa bị văng ra. Mấy trăm người Đột Quyết như phát điên lao về phía trước. Loan đao trong tay cứ thế chém người đồng tộc một cách không lưu tình. Song phương chia làm hai phái, hỗn chiến loạn xạ. Ai cướp được đầu dê cũng là kẻ thê thảm nhất.

Lâm Vãn Vinh chết lặng người:

- Điêu Dương mà cũng có thể sử dụng đao sao? Mẹ nó, rốt cuộc đây là cướp dê hay chém dê?

- Đương nhiên dùng đao chứ.

Hồ Bất Quy hắc hắc nói:

- Tướng quân, ngài chưa thấy qua Điêu Dương Đại Tái bao giờ, nên không biết. Mạt tướng đã nói với ngài rồi, điêu dương này thật sự không phải là cướp đầu dê. Trước mỗi Điêu Dương đại hội, người Đột Quyết đều chém vài con dê béo, cắt đầu và chân trước, rồi ngâm con dê vào trong nước. Sau đó còn phải cho dê vào nước muối. Như vậy thân dê mới có thể cứng lại, trong trận đấu sẽ không bị xả nát.

Việc này giải thích như vậy là rõ rồi. Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:

- Vậy thì dùng đao làm gì? Chẳng lẽ là cắt thịt dê à?

Lão Hồ lắc đầu:

- Không phải cắt thịt dê, mà là chém người. Mỗi lần Điêu Dương đại hội bắt đầu, người Đột Quyết đều tuyển ra một người phát lệnh. Hắn sẽ đặt thân dê ở trung tâm thảo nguyên. Những người tham gia tỷ thí, ít thì hơn mười người, nhiều thì hơn trăm người, mỗi người đều cưỡi ngựa, đứng cách thân dê một khoảng cách tương đương nhau. Chỉ chờ một tiếng ra lệnh, mọi người đều phóng ngựa vung quyền. Mỗi một đội đều có phân công, người nào lên cướp, người nào yểm hộ và ngăn cản. Mặc kệ ngài dùng thủ đoạn gì, đao chém hay thương đâm, chỉ cần có thể cướp được dê trong tay đối phương rồi đưa tới đích là coi như người thắng cuộc.

Lâm Vãn Vinh rùng mình, nơi này có còn gọi là Điêu Dương Đại Tái nữa không, rõ ràng là cuộc thi chém người mà. Người Hồ quả nhiên là người Hồ, sự dã man cũng khác thường, thế mới sinh ra Điêu Dương Đại Tái, so với môn bóng bầu dục còn máu me hơn nhiều.

- Nhưng người Hồ đương nhiên cũng sẽ không ngu đến độ tự tàn sát lẫn nhau. Người tham gia trận đấu phải bịt mặt để phòng ngừa kết oán sau này. Ngoài ra đao thương khi dùng phải là những loại không sắc bén, chúng ta thường gọi là độn đao (đao cùn), trước khi tham gia hội phải được kiểm tra, bình thường chém hết sức cũng không chết người mà chỉ đứt tay chân. Còn chúng ta bây giờ thấy bộ lạc này, tuy đánh nhau dữ dội, cũng chỉ là tiến hành diễn luyện thực chiến mà thôi, so với Điêu Dương đại hội chính thức thì còn kém xa.

"Độn đao không phải là đao sao?" Nghe lão Hồ giới thiệu, Lâm Vãn Vinh bất giác quặn ruột lên: "Điêu Dương đại hội này cũng chẳng phải dễ xơi, đem cái mạng nhỏ nhét vào miệng người Hồ trên Điêu Dương, vậy thì quả là chuyện đáng buồn cười nhất ở Đại Hoa."

- Vậy, Hồ đại ca, để ta ngẫm nghĩ thận trọng một lát.

Lâm Vãn Vinh nghiêm túc nói:

- Nếu nhất định phải Điêu Dương, chúng ta cũng nên chọn bộ lạc Bách Linh là tốt nhất. Bây giờ xem ra, nếu đại đao của Bách Linh điểu chém xuống thì cũng chỉ là múa may cho đẹp thôi.

Nghe câu này mọi người cười ha hả. Thật sự tất cả mọi người đều rõ, nếu nói về yếu kém thì họ là nhóm yếu nhất.

- Hồ đại ca, chúng ta phải làm sao mới báo danh được?

Lão Hồ khẽ lắc đầu:

- Không cần báo danh, Điêu Dương đại hội này được coi như nơi ai đến thì đánh. Chỉ cần còn có người dám nhảy vào, bất kỳ một bên thắng lợi nào cũng phải ứng chiến vô điều kiện, mặc kệ ngài đã đánh bao nhiêu trận. Đương nhiên, bộ lạc thất bại thì không có quyền khiêu chiến nữa, còn bộ lạc khiêu chiến thì cũng ít nhất phải đánh thắng ba trận mới có tư cách. Do đó, người thắng ở Điêu Dương đại hội này mới là dũng sĩ thảo nguyên chính thức. Còn việc tại sao các bộ lạc trên thảo nguyên lại phái những tinh anh đến Điêu Dương đại hội, thì cũng chính là lý do này.

Người Đột Quyết quả nhiên quá hung hãn. Dũng sĩ thảo nguyên được tuyển lựa như vậy mới được mọi người ngưỡng mộ. Lâm Vãn Vinh "ừm" một tiếng:

- Nếu chúng ta nhất định muốn đi Điêu Dương đại hội thì bây giờ cũng không cần phải xen vào. Hồ đại ca, chúng ta đi về phía trước thăm dò tình hình Khắc Tư Nhĩ đi.

- Không thể, phía trước quá nguy hiểm!

Hồ Bất Quy chưa nói dứt lời, liền thấy mặt đất rung chuyển, phía xa xa bụi bốc lên ngập trời, vô số thiết kỵ Đột Quyết tiến đến như nước vỡ đê tràn tới, lao thẳng về phía họ.
Bình Luận (0)
Comment