Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 613

Dịch: vo vong
Biên tập: hoanbeck, Ngan Ha

Hiệu đính: Ngọc Vi

Sắc tâm của đệ đệ nở rộ, hắn thì thào:

- Phải, phải! Ta sớm đã muốn lọt từ lâu rồi, chỉ mong sư phụ tỷ tỷ tàn phá ta thật dữ dội vào, ngàn vạn lần đừng thương hại ta!

Hắn dắt tay An Bích Như, hai người đồng thời bước ra, nhẹ nhàng bước qua chậu than hồng tượng trưng cho hạnh phúc trước cửa, khắp miền sơn cước lập tức vang lên những tiếng vỗ tay hoan hô bất tận, tất cả mọi người trong Miêu tộc đều hưng phấn hát ca nhảy múa, chúc mừng cặp tân lang và tân giai nhân.

Tam bái lễ thành, hai người đã chính thức kết thành phu thê, tiếng lễ pháo mừng vui không ngừng vang lên, Lâm Tam cười đến không ngậm miệng lại nổi!

Quy củ kết hôn của Miêu tộc rất nhiều, gì mà rượu lên núi, rượu xuống kiệu, rượu nhận thân, nơi nào cũng đều là không uống không được. Thân phận của a Lâm ca và Thánh cô đều không phải tầm thường, đây có thể coi là hôn lễ long trọng nhất, nhiệt náo nhất trong gần trăm năm nay, không cần phải là trưởng lão Miêu trại hay các a ca a muội của Ánh Nguyệt thôn, đội ngũ kính rượu xếp thành một hàng dài như rắn. Mặc dù Lâm Tam miệng nở hoa sen, nhưng trước mặt đội ngũ hoành tráng này cũng chỉ có thể gục ngã mà thôi, bưng chén rượu lên chưa từng ngừng nghỉ, từ giờ ngọ uống cho tới khi mặt trời xuống núi, cả thân thể tựa như đang bay đi bay lại trên trời.

Khó khăn lắm mới chi trì đến được đêm, hắn vùng vẫy thoát thân được khỏi biển rượu, lén lút đi tới động phòng.

Thánh cô thành thân, động phòng đó được xây trên nơi cao nhất ở Bạch Miêu sơn trại, cũng chính là ngôi nhà sàn cao nhất trên Ngũ Liên phong. Bốn phía đều là những đỉnh núi dựng đứng, duy chỉ có tòa nhà sàn tinh xảo này đứng đó hiên ngang đón gió, tôn quý dị thường. Chiếc đèn lồng đỏ lớn treo cao trước cửa, trên hiên được quét sơn đỏ, cửa sổ dán đầy chữ song hỷ, ngọt ngào ấm áp vô cùng.

Nhìn lên khung cảnh ấm áp lộ ra qua khe cửa sổ, phảng phất như đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thẹn thùng tràn đầy mong ngóng của sư phụ tỷ tỷ, Lâm Tam không thể kìm hãm lâu hơn được nữa. Đang muốn lao nhanh lên thang thì chợt nghe một trận cười vang lên:

- Đến rồi, đến rồi! A Lâm ca đến rồi!

Ngẩng đầu nhìn lên, trên thang đã chen chúc đầy các a tỷ a muội. Người nào người nấy đều mặc những trang phục lộng lẫy nhất của người Miêu, dáng vẻ thanh xuân mỹ lệ, người so với hoa còn muốn đẹp hơn mấy phần. Tất cả đang ngăn con đường lên lầu của hắn lại.

Lâm Tam trố mắt, cười hỏi:

- Chư vị a muội, mọi người ở đây làm gì thế?

- Chúng ta tới áp sàng cho Thánh cô.

Một cô gái mỉm cười chìa tay ra:

- A Lâm ca, chiếc hồng bao này không được nhỏ đâu đó!

"Áp sàng?" Nhìn đám cô nương này đều kiều mỹ động nhân, nhân số phải tới mười mấy người, vậy chiếc giường lớn kia của ta chỉ sợ thật sự sẽ bị đè sập rồi. Hắn cười ha hả móc ra một đống hồng bao phân phát tới tay các cô nương:

- Cám ơn các vị a muội! Đợi khi các muội xuất giá ta cũng sẽ đi giúp các muội áp sàng a!

Các a muội hai má ửng hồng cười khúc khích, thu hồng bao của hắn rồi nhưng vẫn tựa như chẳng có ý lui lại:

- A Lâm ca, huynh muốn lên lầu cũng không phải là không được, nhưng Thánh cô bảo bọn ta hỏi huynh một vấn đề! Câu trả lời của huynh làm người mãn ý rồi thì mới có thể để huynh lên.

"Quy củ của Miêu tộc nhiều như vậy, ai biết đây lại là vấn đề đặc biệt, cổ quái như nào nữa." Bị các tiểu a muội ngăn lại dưới lầu, thực sự là chẳng còn cách nào, Lâm Tam chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Thiễu nữ mỹ lệ dẫn đầu giảo hoạt mỉm cười, lớn tiếng nói:

- A Lâm ca, Thánh cô kêu ta hỏi xem, trên thế gian này, huynh sợ nhất là cái gì?

"Sợ nhất? Đây đúng là một đại nan đề! Người có thể nghĩ ra một câu hỏi gian trá cổ quái thế này, chẳng cần nói cũng biết, nhất định là An tỷ tỷ rồi!" Lâm Tam suy nghĩ một chút, bình tĩnh đáp:

- Cái ta sợ nhất, đương nhiên là cái chết rồi!

- Sợ chết?

Các cô nương đồng thời tức giận, đây thực là một đáp án chẳng có chút sáng tạo nào. Sự thông minh tài trí của a Lâm ca đi đâu hết rồi? Lẽ nào là đã hết mánh rồi sao?

Lâm Tam thì vẫn hồn nhiên tựa như chẳng hề để ý, hắn cười hì hì, ánh mắt nhìn sâu vào tòa lầu bên trên, khẽ trầm giọng ngâm nga:

Ta yêu nàng

Nhưng mà ta không dám nói.

Sợ nói ra rồi

Khi ta phải chết đi

Ta không sợ chết,

Chỉ sợ sau khi ta chết

Sẽ chẳng còn người nào yêu nàng như ta...!

Bốn phía trở nên lặng ngắt, rồi đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên như triều dâng, các cô nương hưng phấn vỗ tới đỏ hồng cả tay lên. A Lâm ca thực không phải người thường, đến cả chuyện sợ chết cũng có thể khiến người ta cảm động đến muốn khóc như vậy!

Trên lầu, gian phòng lúc trước hãy còn u ám, lập tức đã được đèn lồng chiếu sáng bừng lên, một bóng dáng mềm mại tuyệt đẹp đang thẹn thùng ngồi dưới đèn. Các cô gái yêu kiều cười nói:

- Cung hỷ a Lâm ca, huynh qua cửa rồi! Mau lên lầu nào, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng đó!

- Ngại quá, ngại quá!

Lâm Tam vội vã trêu đùa một câu, phi thân bay lên, đi tới trước cửa sổ khuê phòng kia, hắn đột nhiên bước khẽ hơn một chút, chậm rãi đẩy cánh cửa ra.

Ánh nến long phượng sáng rực chiếu lên thân hình của một nữ nhi nhu mì đứng trước giường, trên mái tóc dài món đồ trang sức bằng bạc phủ xuống, che đi khuôn mặt xinh đẹp kia của nàng. Chỉ nhìn thân hình mỹ diệu kia liền biết đó chắc chắn là Thánh cô rồi.

- Sư phụ tỷ tỷ!

Lâm Tam trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, bước vội hai ba bước tới bên cạnh, nắm chặt bàn tay ấm áp của nàng.

An Bích Như khẽ mỉm cười, truy vấn:

- Ngươi vừa mới đọc là bài thơ ăn trộm từ đâu thế? Bằng không bằng, trắc không trắc, các vế cũng sai lệch cả!

Lâm Tam cười hi ha nói:

- Đừng quan tâm đến bằng trắc cân đối gì đó, nàng chỉ cần nói cho ta biết nó có hay hay không thôi?

Thánh cô mặt mũi đỏ bừng, chậm rãi cúi đầu xuống:

- Hay thì có hay, chỉ là đọc một lần thật quá ít, mỗi ngày ngươi phải đọc mười lần trở lên, vậy còn tương đối!

- Sư phụ tỷ tỷ, nàng quá tham lam rồi!

Lâm Tam cười lên ha hả, chậm rãi gỡ món đồ trang sức bằng bạc trên đầu nàng xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tươi vui, quyến rũ vô ngần của An Bích Như.

Lần đầu gặp mặt trong vạn pháo dưới thành Tế Ninh, ở cùng nhau trên chiếc thuyền cô tịch ở Vi Sơn hồ, vệt nước mắt trong màn đêm tĩnh lặng ở phủ đệ của Thành Vương, tất cả tất cả..., hệt như một bức họa thật dài, từ từ hiện ra bay lượn trước mắt hai người.

Lâm Tam than khẽ một hơi:

- Tỷ tỷ, trong lòng ta cảm thấy, hệt như vừa hôm qua chúng ta mới tương ngộ vậy!

- Ngươi thực biết lừa gạt người khác!

An Bích Như e lệ, quyến rũ lườm hắn một cái:

- Ta cứ cảm thấy, tựa như mấy trăm năm trước đã quen biết tên tiểu bại hoại xấu xa ngươi rồi!

Lâm Tam nghe mà lòng mềm nhũn: "Còn nói ta biết gạt người, thủ đoạn của An tỷ tỷ rõ ràng là còn hơn ta gấp trăm lần!"

Thấy bộ dạng như mất hồn của hắn, Thánh cô bật cười khúc khích, tay khẽ vỗ nhẹ, bên ngoài phòng liền có một thiếu nữ người Miêu ngượng ngùng đi tới, trên tay bưng một chiếc khay được bọc bằng vải hồng điều, trong chiếc khay có đặt hai chén rượu và một bình mỹ tửu.

"Đây là rượu giao bôi mà!" Lâm Tam phấn chấn, ánh mắt hắn hoàn toàn tập trung trên thân thể An tỷ tỷ, cũng chẳng lưu ý xem thiếu nữ đưa rượu kia là ai, móc từ trong ngực ra một chiếc hồng bao, đang muốn đưa tới thì đột nhiên cảm thấy không khí có chút quỷ dị.

Hắn ngẩng đầu lên quét mắt nhìn lại, lập tức kinh ngạc tới há hốc mồm ra không ngậm lại được: "Y Liên!" Bàn tay đưa hồng bao của hắn dừng giữa không trung, sau hồi lâu vẫn không có phản ứng.

Hai tay thiếu nữ hơi run rẩy, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lặng lẽ cúi đầu xuống. "Thảo nào trong đám cô nương áp sàng tới cản đường không nhìn thấy bóng dáng tiểu a muội, thì ra sư phụ tỷ tỷ giữ nàng lại, đây chẳng phải là cố ý kích động Y Liên sao?"

Lâm Tam bối rối cười khan hai tiếng:

- Y Liên...! Nàng... sao nàng lại ở đây?

An Bích Như mỉm cười đáp:

- Là ta kêu a muội tới. Sao, ngươi có ý kiến ư?

- Không có, tuyệt đối không có!

Hắn vội vã xua tay, trong lòng lại vô cùng khó hiểu. Tiểu a muội xuất hiện trong đêm động phòng hoa chúc của ta và Thánh cô, tuyệt đối là không hợp lúc. An tỷ tỷ rốt cuộc đang giở trò quỷ quái gì đây?

Thánh cô không để ý đến hắn, mỉm cười vẫy vẫy tay:

- Y Liên, đến bên cạnh a tỷ nào!

Thiếu nữ ngượng ngùng "vâng" một tiếng, mặt mũi đỏ bừng, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng. An Bích Như kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, hướng về phía Lâm Tam nháy nháy mắt, thần bí nói:

- A Lâm ca, ngươi cảm thấy Y Liên của chúng ta thế nào?

"Ý gì thế? Thánh cô muốn làm mai cho ta ư?" Lâm Tam trái tim đập rộn như muốn nhảy ra ngoài. Nhìn khuôn mặt như cười lại như chẳng phải cười của An tỷ tỷ, hắn chẳng biết nên trả lời thế nào. Do dự hồi lâu rồi vô cùng thận trọng nhận xét:

- Con người Y Liên rất tốt, mọi người đều thích cô ấy!

Hắn trả lời không chút sơ hở nào, nhưng bất chợt Thánh cô lại buông ra một lời kinh nhân đến mức người chết cũng chẳng thể nằm yên:

- Ngươi cảm thấy nếu để tiểu a muội thay thế ta thì thế nào?

"Cái gì?" Lâm Tam xoạt một tiếng đứng thẳng dậy, sắc mặt đại biến:

- Sư phụ tỷ tỷ, người ta cưới là nàng. Sao có thể để Y Liên thay thế? Khụ khụ, thiên hạ chẳng có chuyện nào như thế cả! Y Liên cũng có quyền tìm kiếm hạnh phúc của nàng ấy…

- A ca! Không phải thay thế chuyện thành thân ấy.

Thiếu nữ e thẹn tới mức chẳng dám ngẩng đầu lên, vội vã dậm chân phụng phịu nói:

- Huynh hiểu lầm ý của Thánh cô rồi!

- Hứ, ta thấy hắn cố ý đó!

An Bích Như cố nhịn cười mà "hứ" một tiếng, quay đầu đi chẳng thèm nhìn hắn.

- Không phải thay thế thành thân, vậy là thay thế cái gì?

Cho dù Lâm Tam tự hào là người thông minh đệ nhất trong thiên hạ cũng bị Thánh cô làm cho hồ đồ. Nếu không, sao lại nói An tỷ tỷ là khắc tinh của hắn cơ chứ!

Y Liên đỏ bừng mặt nói:

- Thánh cô nói, giữa a ca và Miêu trại, người chỉ có thể chọn một. Đã gả cho huynh rồi thì sẽ không xứng với Miêu trại nữa, người cảm thấy trong lòng áy náy.

Những năm nay, Thánh cô vẫn luôn là cột trụ tinh thần của Miêu tộc. Bây giờ nàng gả cho người ta, trong lòng tự nhiên là khó dứt ra được tình cảm với Miêu trại, tự trách mình như vậy cũng là chuyện dễ hiểu. Lâm Tam nắm chặt tay An Bích Như, ôn nhu nói:

- Tỷ tỷ, tỷ không có lỗi, tìm kiếm hạnh phúc cho cá nhân và xây dựng sự vững bền cho Miêu trại, hai cái chẳng hề xung đột.

- Ngươi nói thì nhẹ nhàng lắm!

An tỷ tỷ vờ nghiêm giọng:

- Ngươi cướp Thánh cô của Miêu trại đi rồi, kêu những tộc nhân này của ta làm thế nào? Nếu bọn họ bị ấm ức, ai sẽ tới cứu giúp, dẫn dắt bọn họ?

Lâm Tam gãi gãi đầu lúng túng, chẳng biết nên trả lời thế nào. Hắn lấy An tỷ tỷ đi, mười vạn người Miêu ở Tự Châu phải mất đi đầu lĩnh, đây là một chuyện đương nhiên. Nhưng với tâm tính của An tỷ tỷ, nàng tuyệt sẽ không bỏ mặc tộc nhân của mình mà không quan tâm.

- Vậy nàng nói phải làm thế nào?

Lâm Tam bất đắc dĩ đành nói.

An Bích Như lườm yêu hắn một cái, lên giọng:

- Làm người phải có lương tâm, ngươi cướp Thánh cô của Miêu trại đi, biện pháp tốt nhất đương nhiên là trả lại cho họ một Thánh cô khác rồi!

"Trả lại cho họ một Thánh cô? Là như thế nào đây?" Lâm Tam đang muốn mở miệng hỏi thì ánh mắt nhìn sang thân hình xinh đẹp của tiểu a muội bên cạnh, trong đầu chợt lóe lên, cả kinh hỏi:

- Nàng..., ý của nàng là để Y Liên thay thế nàng…?

An Bích Như cười gật đầu:

- Cho nên ta mới hỏi ngươi, để cô ấy thay thế ta thì sao? Ai biết con người ngươi tâm tư bất chính, không ngờ lại nghĩ đến chuyện xấu xa, hứ!

"Thì ra là thay thế này, ta thấy là nàng cố ý dẫn dụ ta mới đúng." Lâm Tam mồ hôi tuôn ra đầy đầu. Hắn và Y Liên ở với nhau đã lâu, đối với tính cách và năng lực của tiểu a muội đều cực kỳ hiểu rõ, nàng gần như là phiên bản của An tỷ tỷ mấy năm trước. Y Liên tính cách kiên định, một lòng vì Miêu tộc, con người lại thông minh lanh lợi, nếu trở thành Thánh cô thế hệ mới thì chắc chắn sẽ là một lựa chọn cực tốt. Đương nhiên, tiểu a muội còn thiếu kinh nghiệm và danh vọng. Người đi trước có thể thông qua thực tiễn để bù đắp, với sự thông minh của nàng, chắc chắn sẽ không dẫn Miêu tộc vào con đường cụt. Còn về danh vọng, có sự ủng hộ toàn diện của a Lâm ca, Thánh cô, trưởng lão hội, lại thêm nỗ lực của bản thân Y Liên, cũng chẳng phải là vấn đề đáng ngại.

- Ngươi cảm thấy sao?

Thánh cô kéo tay hắn, hỏi một cách đầy mong chờ.

- Về năng lực mà nói, chẳng có chút vấn đề nào. Quan trọng nhất là phải xem lựa chọn của bản thân Y Liên.

Ánh mắt hắn chậm rãi tập trung lên người thiếu nữ:

- Trở thành Thánh cô của Miêu tộc, không chỉ là một vinh quang cực lớn, áp lực mà nó mang lại còn càng lớn hơn, có rất nhiều chuyện muội sẽ không thể làm theo lựa chọn của mình. Y Liên, muội phải suy nghĩ cho thật kỹ đó!

Thiếu nữ liếc mắt nhìn hắn, khẽ hỏi:

- A ca, nếu Miêu tộc chúng ta xây dựng tốt rồi, huynh có thường xuyên trở lại thăm không?

- Đương nhiên rồi!

Lâm Tam nghiêm mặt gật đầu.

Y Liên hai má đỏ bừng, cắn chặt răng, kiên định nói:

- Thánh cô, muội nguyện ý!

- Hảo a muội!

An Bích Như ôm nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng:

- Muội yên tâm, chuyện a tỷ đáp ứng muội, nhất định sẽ làm được!

- A tỷ!

Y Liên chẳng thể nén nổi nữa, nằm phủ phục vào ngực nàng mà khóc nấc lên.

"An tỷ tỷ rốt cuộc đã đáp ứng Y Liên chuyện gì, không ngờ lại có thể khiến một thiếu nữ nhu nhược đứng ra nhận trọng trách nặng nề này?" Lâm Tam lòng đầy nghi hoặc, chỉ là thấy An Bích Như và Y Liên đang thầm thì nói chuyện riêng với nhau, hắn chẳng có cơ hội cất tiếng dò hỏi.

Tiểu a muội sau đó rót đầy hai chén rượu kia, cung kính đưa tới tay hai người, lại lặng lẽ liếc nhìn a Lâm ca một cái rồi mới buồn bã lui xuống.

Đưa mắt nhìn theo thân ảnh Y Liên lùi ra khỏi cửa phòng, Lâm Tam lặng lẽ lắc đầu, trong lòng chẳng biết là đang có tư vị gì.

- Yên tâm đi, không chạy được đâu!

Thánh cô ghé sát bên tai hắn cười hì hì nói:

- Tiểu a muội là người mình, đêm nay canh gác bên ngoài phòng của chúng ta. Ngươi không được náo loạn đâu đó!

"Canh gác bên ngoài?" A Lâm ca trợn mắt há hốc mồm.

An Bích Như hai má đỏ bừng, chậm rãi đưa chiếc chén đầy rượu tới tay hắn, ngượng ngùng nhìn lên, ánh mắt đắm đuối không thể dùng lời miêu tả.

"An tỷ tỷ diễm lệ tuyệt luân như vậy, đâu phải là bình thường có thể nhìn thấy?" Lâm Tam trong lòng run rẩy, vội vã vòng tay qua cánh tay nàng, hai người nhìn nhau mỉm cười, nâng chén rượu đó một hơi uống cạn.
Bình Luận (0)
Comment