Cực Phẩm Hệ Thống Tróc Quỷ

Chương 15

Đi theo Lạc Yên xuống cầu, Sở Hạo lập tức nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đỏ đỗ ở ven đường, tuyệt đối là Wrangler, giá cả khoảng trăm vạn, chị gái xinh đẹp này còn là bạch phú mỹ sao?

Lạc Yên ấn chìa khóa, nói:

- Lên xe.

Sở Hạo từng đi xe sang một lần, xe Mộc gia không đắt bằng xe này, cảm thán kẻ có tiền đúng là khác biệt, ngồi chiếc xe này đúng là mềm.

Dọc đường đi, Sở Hạo hỏi Lạc Yên:

- Chuyện đó, cụ thể là phong thủy gì vậy?

Thực ra, khi Lạc Yên tìm Sở Hạo, cũng nhìn thấy nhiều người, tất cả mọi người tranh giành để hắn xem tướng, cho nên thử một lần.

Cô ta nói:

- Chúng tôi là công ty người mẫu, chuyển tới công ty mới, cho nên muốn tìm người xem phong thủy, này em trai, không phải là giang hồ bịp bợm đấy chứ?

Lúc Lạc Yên nói những lời này, ngoái đầu lại cười, khiến người ta có cảm giác quyến rũ, mê hoặc.

Những lời này, không phải là Sở Hạo nghe thấy lần đầu, nói:

- Chị thấy tôi giống giang hồ bịp bợm sao? Tôi làm nghề này, đã là cửa hiệu lâu năm rồi.

Lạc Yên cười nói:

- Còn cửa hiệu lâu năm, cậu bao nhiêu tuổi rồi?

- 18.

Sở Hạo nghiêm túc nói.

- Ha ha! Mười tám tuổi mà cửa hiệu lâu năm, chị đây thật sự chưa từng nghe nói tới, cậu học mấy thứ này từ trong bụng mẹ sao?

Ai ôi!

Xem ra bản đại gia phải để lộ bản lĩnh, cho chị tin rồi.

Vì thế Sở Hạo bắt đầu đánh giá Lạc Yên.

Lạc Yên cũng nhân cơ hội đèn đỏ mà quay đầu, ưỡn ngực đầy tự tin, cô ta mặc áo trễ ngực, có thể thấy rõ phần ngực trắng nõn.

Ánh mắt Sở Hạo không tự giác di chuyển xuống dưới, nhìn thấy phần ngực trắng nõn, giống như sắp rơi vào trong kênh rạch, đỏ mặt nói:

- Trước đây, có phải bên hông chị từng chịu thương tổn rất nặng hay không? Đến bây giờ còn để lại sẹo.

- Đinh... Ký chủ trang bức thành công, đạt được 2 điểm giá trị trang bức.

Lạc Yên hoảng sợ, cô ta thật sự có vết thương, nhưng đã nhiều năm như thế, cô ta vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt, người bình thường không nhìn ra.

- Sao cậu biết?

- Nói ra chị đừng sợ, năm đó có quỷ quấn thân, người đó đẩy chị.

Lạc Yên hơi run rẩy, cô ta không khỏi nghĩ lại.

Năm đó mình còn nhỏ, lúc chơi đùa ở bên bờ sông, mơ mơ màng màng rơi vào trong sông, lúc ấy chỉ cảm thấy có người đứng phía sau, đẩy mình một phen, kết quả là rơi vào trong sông, bị đá trên sông cứa bị thương.

“Tích tích...”

Đèn đỏ qua đi, Lạc Yên vội vàng nhấn ga, cô ta hoảng sợ nói:

- Đúng là có chuyện này, lúc ấy tôi nói với cha mẹ, bọn họ nói tôi bị ảo giác, không tin.

Sở Hạo tính tay, nói:

- Là quỷ nước, nhưng may mà chị rơi vào chỗ nước nông, nếu là nước sâu, chắc là không lên nổi.

Lạc Yên tin hoàn toàn, chuyện này cô ta từng nói cho rất nhiều người, kết quả là mọi người không tin.

Hai bọn họ mới gặp nhau lần đầu, vậy mà nói ra được chuyện năm đó, quá thần kỳ rồi.

- Cậu thật lợi hại, không ngờ tôi lên trên cầu, còn có thể gặp được đại sư.

Lạc Yên cảm khái.

- Thường thôi, lăn lộn kiếm miếng ăn.

Lạc Yên nói:

- Ha ha... Cậu nhìn không giống 18 tuổi.

Cuối cùng, đến công ty của Lạc Yên, sau khi đi vào công ty người mẫu, mắt Sở Hạo đều trừng thẳng rồi.

Mỹ nữ, thật nhiều.

Đủ loại người mẫu, nhỏ xinh, thành thục, quyến rũ, chân dài trắng nõn, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, tưởng tượng lan man.

Đặc biệt còn chụp ảnh non nớt, nhìn xuyên thấu, bọn họ mặc bikini, trang điểm xinh đẹp, bày ra động tác khiến người ta xịt máu mũi.

Lạc Yên nói:

- Công ty chúng tôi là công ty người mẫu nữ, nhận chụp tạp chí, các loại trang phục nhãn hiệu nổi tiếng.

- Tiểu sư phụ, mắt cậu sắp rớt xuống rồi kìa.

Sở Hạo lấy lại tinh thần, nhìn quá mê mẩn, vẻ mặt hắn hơi xấu hổ.

Nhưng có thể mở rộng tầm mắt, trái tim đập thình thịch, quá kích thích rồi.

- Đâu có! Đây là thói quen nghề nghiệp của bản thiên sư, muốn nhìn xem bọn họ có tiền đồ hay không.

Lạc Yên trợn trắng mắt, thầy tướng số này đúng là nói dối không biết ngượng.

Lạc Yên dẫn Sở Hạo tới văn phòng, nói:

- Tổng giám đốc Nhạc.

- Vào đi.

Chủ của công ty người mẫu, cũng là nữ, mặc đồ công sở màu đen, đeo mắt kính viền vàng, cô ta rất trưởng thành, đường cong thì khỏi phải nói, bùng nổ con mắt.

Ngoài ra, còn có một người khác, một người đàn ông cao to đẹp trai.

- Tổng giám đốc Nhạc, tôi đã tìm được người rồi, tiểu sư phụ này rất có bản lĩnh.

Lạc Yên nói.

Tổng giám đốc Nhạc còn chưa mở miệng, người đàn ông mặc tây trang trắng đẹp trai ở bên cạnh nhíu mày nói:

- Tuổi nhỏ như vậy, Lạc Yên cô tìm đâu ra thế?

Tổng giám đốc Nhạc rất khó chịu, nơi này là công ty của cô ta, Lục Thân luôn như vậy, khiến cô ta rất khó xử, nói:

- Lục Thân, anh không có việc gì thì có thể ra ngoài được không? Tôi phải làm việc.

Lục Thân lắc đầu nói:

- Còn ít tuổi như vậy, thì hiểu phong thủy gì chứ! Hôm nào anh tìm đại sư phong thủy chân chính cho, để người đó xem giúp em, tiền sẽ do anh trả.

Trong lòng Sở Hạo rất khó chịu, người này muốn hủy bát cơm của mình sao?

Vì thế hắn hỏi Lạc Yên:

- Anh ta là người của công ty cô à?

Lạc Yên xấu hổ, nói:

- Không phải, anh ta là bạn của tổng giám đốc Nhạc.

Sở Hạo tiến lên một bước, nói:

- Anh nhanh đi đi, có tôi ở đây, vốn không cần đại sư phong thủy, hơn nữa giá tiền mà tôi đưa ra rất hợp lý.

Lục Thân xoay người, vẻ mặt ngu ngốc nhìn Sở Hạo, nói:

- Tiểu tử, còn trẻ tuổi đã lừa gạt người ta, có đại sư phong thủy nào như cậu không? Nhanh biến đi, nếu không tôi gọi cảnh sát đấy.

Vẻ mặt Lạc Yên xấu hổ, tổng giám đốc Nhạc ngồi trên ghế cũng tức giận, cô ta mới chuyển tới công ty mới, Lục Thân này có bệnh có phải không, tìm cảnh sát tới, để thanh danh của công ty cô ta không tốt sao.

- Lục Thân, nơi này là văn phòng của tôi.

Tổng giám đốc Nhạc hơi tức giận rồi.

Nhưng mà tên ngu ngốc này vẫn không biết, nói:

- San San, bây giờ có rất nhiều tên lừa đảo, em mới chuyển nhà, gặp phải kẻ lừa đảo cũng không tốt, để anh đuổi cậu ta giúp em.

Ông nội anh.

Người này trái một câu kẻ lừa đảo, phải một câu kẻ lừa đảo, rõ ràng là muốn ra oai trước mặt mỹ nữ.

Sở Hạo tiến lên một bước, nói:

- Tôi có lừa gạt hay không, xem thì biết, hơn nữa tôi xem phong thủy thì liên quan gì tới anh? Anh trả tiền cho tôi à? Đứng sang một bên.

Lục Thân nổi giận, tên nhóc giang hồ này, vậy mà dám cãi lại anh ta, còn hung hãn như thế.

- Tiểu tử, cậu biết tôi là ai không? Mà dám nói chuyện với tôi như thế.

Lục Thân lạnh lùng nói.

Những lời này quá chói tai, giống như anh ta là thiên vương lão tử.

Sở Hạo hừ lạnh nói:

- Tôi cần biết anh sao? Anh coi như là rễ hành, bên kia mát mẻ sang đó ngốc đi.

Hai cô gái bên cạnh, cũng không nhịn được nở nụ cười, em trai này đúng là hung hãn.

Lục Thân tức giận, chỉ vào mũi Sở Hạo mắng:

- Tiểu hổ lốn, đã nhiều năm rồi không ai dám nói với tôi như vậy, cậu là người đầu tiên.

- Hổ lốn ông nội anh? Đi ra chỗ khác chơi, làm hỏng chuyện làm ăn của tôi, cho dù cha anh là Thiên Vương lão tử cũng không được.

Sở Hạo cũng nổi giận.

Lục Thân giận quá thành cười, nói:

- Được, được lắm, rất tốt, xem ra không cho cậu chút giáo huấn, cậu không biết hậu quả.

Sở Hạo lại tiến lên một bước, lạnh lùng nói:

- Không cần giáo huấn, tôi đã biết hậu quả của anh.

Nhưng mà, hắn vỗ bả vai Lục Thân, đang âm thầm mò mẫm.

Lục Thân đẩy tay Sở Hạo ra, nói:

- Cậu làm gì đấy?

Sở Hạo cười mỉa nói:

- Tôi nghĩ cha anh đúng là Thiên Vương lão tử, vừa rồi bản thiên sư tính giúp anh, anh không có tài vận, nhất định là bốn mươi tuổi vẫn gặm ông già. A...! Đúng rồi, không cần gặm, bởi vì mấy năm này, tài vận nhà anh cũng sắp dùng hết rồi.

Lục Thân tức không nhịn được, phẫn nộ nói:

- Trái lại tôi muốn nhìn xem, cậu có thể tính ra được gì, nếu nói linh tinh, lập tức, lập tức, cút cho tôi.

Vẻ mặt Sở Hạo khinh thường, nói:

- Tôi nói linh tinh sao? Được, hôm nay tôi sẽ tính cho anh thử coi.
Bình Luận (0)
Comment