Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1080

Chương 1080:

Sau khi ngắt điện thoại, chân mày hắn nhíu chặt, nhìn điện thoại mà nghỉ ngờ không thôi, nhưng nghĩ cả buôồi cũng không nghĩ cần thận ra rốt cuộc sao lại thê này, cuỗôi cùng v vẫn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng mà vần làm theo lời Lậm Vũ nói, gọi điện thoại cho Cơ câu điêu trị thuộc công ty của bọn họ.

Sau khi Lâm Vũ ra khỏi cục cảnh sát thì lập tức đi đến Hồi Sinh Đường, vừa vào cửa đã thấy hai người Đậu Tân Di và Lệ Chân Sinh đang tràn ngập mặt u oán mà nhìn mình.

Lâm Vũ thấy đại sảnh chồng, chất dược liệu, hơi hưng phân mà cười to hai tiếng.

“Tiên sinh, lần này tôi không thể không nghỉ ngờ quyết định của cậu được!” Lệ Chân Sinh nghỉ hoặc nói: “Anh nói sẽ có người đên mua thuốc, nhưng bây giờ cúng đã qua một hai giờ, một bóng người cũng chả thấy đâu!”

Anh vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức có một chiếc xe cứu thương đên nhanh như bay, dừng két ở cửa, sau đó có hai người đàn ông mặc áo blouse trắng vội vã đi từ trên xe xuông, miệng còn đeo khẩu trang, tật nhiên là vừa chạy từ bệnh viện đến. | “Bác sĩ Hà Gia Vinh đúng không?

Cuối cùng cũng tìm được anh, đẹp trai hơn trên T nhiều!” Một người.

đàn ông trung niên trong đó vừa vào cửa đã vội vàng bắt tay Lâm Vũ, cười nói: “Vì tìm anh, tôi đã cua một vòng lớn, đi đến bệnh viện Đại học Bắc Kinh, sau đó lại đến cục cảnh sát, cuối cùng mới đến đây.”

“Vất vả cho ông rồi, không biết ông đến từ bệnh viện nào?” Lâm Vũ : nhanh chong bắt tay với ông ta rồi dò hỏi, anh biết, sau khi Giang Nhan và cảnh sát béo tuyên truyện như vậy, chắc chắn hiện giờ đã có rất nhiều bệnh viện đã nhận được tin.

“Ui, tôi là phó viện trưởng của Võ Cảnh Tổng Viện, Trương Hoàn. Bệnh viện chúng tôi có máy đứa trẻ xuất hiện triệu chứng trúng độc do viên nhộng có độc gây ra, nghe nói anh có phương pháp điều trị vồ cùng hiệu quả, chúng tôi bèn chạy đên!” Người đàn ông trung niên cười nói.

Thật ra vốn là một chủ nhiệm khoa nội là cập dưới của ông ta muôn đến đây, nhưng ông ta sợ có vẻ không đủ tôn kính với Lâm Vũ nên tự mình đến đây, dù sao mình có việc xin người ta mà.

“Hóa ra là phó viện trưởng Trương, mời ngồi!”

Lâm Vũ nhiệt tình bảo hai người bọn họ ngôi xuông, sau đó nói với Lệ Chấn Sinh: “Lệ đại ca, đây không phải có người đến lầy thuốc à, nhanh, nhanh phân loại dược phân ra đi!”

“Được rồi!”

Lệ Chắn Sinh đồng ý, vội vàng chạy đến bắt đầu sắp xếp lại dược liệu.

“Phó viện trưởng Trương, bệnh viện các ông bây giò đại khái có bao nhiêu bệnh nhân?” Lâm Vũ xoay người hỏi Trương Hoàn.

*“Ui, hiện tại tạm thời có mười mấy cai” Trương Hoàn vội vàng nói.

“Tôi đây cho ông lương gập đôi, cũng đủ cho các ông dùng mây ngày, mây ngày nay các ông tự liên hệ bên cung cập hàng hóa, chuẩn bị một ít dược liệu, đê phòng số bệnh nhân tăng lên quá nhiều mà dược liệu lại không đủ!”

Lâm Vũ nói.

“Ui chao, bác sĩ Hà, anh chỉ phương thuốc cho tôi là được, thuốc thì tự chúng tôi sẽ nghĩ cách!” Trương Hoàn nghe vậy thì không kìm được mà cảm | thây được quan tâm quá, ông ta đên chính là muôn xin phương thuôc mà không ngờ Lâm Vũ vậy mà đã chuân bị xong dược liệu.

“Không sao, lấy luôn đi, có máy Vị thuốc đó khá đặc biệt, có khi các ông tự mình tìm thi một lát cũng gom không đủ!”

Lâm Vũ xua tay, sau đó quay đầu nói sơ qua liều dùng. thuốc đại khái với Lệ Chấn Sinh, bản thân thì lầy giầy bút viết phương thuốc cho Trương Hoàn.

“Bác sĩ Hà, từ lâu đã nghe nói anh vừa giỏi giang vừa nhân hậu, không ngờ hôm nay thấy mặt, quả nhiên lòng dạ kẻ hành ÿ bao la làm saol”

Trương Hoàn đón lầy phương thuốc của Lâm Vũ, tràn đây cảm động mà nói: “Phiền anh để cái số tài khoản, đến lúc đó tôi sẽ để viện chúng tôi chuyền tiền cho anh!”

Bình Luận (0)
Comment