Cực Phẩm Ở Rể

Chương 223

Chương 223:

 

“Hạng lão, bệnh viện chúng ta không thể luôn dựa vào người khác. Nếu cứ đụng tới triệu chứng khó hay phức tạp lại đi nhờ người khác hỗ trợ, vậy chúng ta làm sao có thể tiến bộ? Không dối gạt ông, trước khi ông tới bí thư Tạ có gọi cho tôi một cuộc điện thoại, cùng tôi nhắn mạnh chuyện này, để bệnh viện chúng ta về sau học được độc lập tự chủ, cố gắng đề cao y thuật, tạo phúc cho nhân dân thành phố Thanh Hải!” Tàng Địch An mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh nói.

 

Đối với loại người cả ngày giao tiếp với nhân vật quyền quý như ông ta mà nói, ăn nói bừa bãi lung tung đã là chuyện thường ngày.

 

Hạng lão bị ông ta nói đến sửng sốt, trong lòng không khỏi có chút tự trách. Xác thật từ sau khi nhận thức Hà Gia Vinh, trong lòng ông đều có một chút cảm giác ÿ lại, một khi gặp được bệnh trạng tương đối khó, ông liền nghĩ đến tìm Hà Gia Vinh.

 

“Vậy tôi quay về thử xem?” Hạng lão gãi gãi đầu.

 

“Đi đi, đừng quên đem lời tôi nói thuật lại cho mọi người ở khoa Trung y.” Tàng Địch An vừa lòng gật đầu nói.

 

Lúc này trong Hồi Sinh Đường, Lâm Vũ đang ngồi trên giường Lệ Chắn Sinh, lật xem tư liệu Tần Lãng gửi tới qua di động.

 

Bên trong tư liệu viết rõ tường tận những thông tin có liên quan đến Tàng Địch An.

 

Bao gồm thời gian sinh ra, tuổi, sở thích, gia đình cùng với lý lịch nghề nghiệp.

 

“Tiên sinh, hà tất phải phiền toái như vậy, cứ để tôi trực tiếp giết chết ông ta cho xong.” Lệ Chấn Sinh có chút tức giận nói.

 

Sau khi nghe được chuyện Tàng Địch An dám đối nghịch với Giang Nhan và Lâm Vũ, anh liền tức giận sôi máu, hận không thể giết chết lão già này.

 

Đối với anh mà nói, cách giải quyết vấn đề đơn giản hữu hiệu nhất chính là đem đối phương xử lý.

 

“Vậy không được. Lệ đại ca, đây cũng không phải như khi anh tham gia quân ngũ, nói giết người liền giết người. Ở trong xã hội, chúng ta phải tuân thủ kỷ luật.”

 

Lâm Vũ cười cười: “Lại nói, cục tình báo quân đội gần đây còn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Tại thời điểm này.

 

có thể không gây họa thì đừng gây họa.”

 

“Chính là tôi nuốt không trôi cục tức này!” Lệ Chấn Sinh oán hận nói, anh đã bao giờ phải chịu qua loại uất ức này.

 

Đối với anh mà nói, Lâm Vũ bị khinh thị chính là anh ta bị khinh thị, thậm chí anh còn thấy mình tức giận hơn so với Lâm Vũ.

 

“Gấp cái gì, không phải không báo, chỉ là thời cơ chưa tới.” Lâm Vũ cười tủm tỉm nói. Sau khi anh nhìn đến mấy chữ “đam mê cờ bạc” này, khóe miệng không khỏi hiện lên một tia ý cười.

 

“Lệ đại ca, làm phiền anh giúp tôi đi mua ít đồ.”

 

Lâm Vũ móc trong túi ra mấy trăm tệ đưa cho Lệ Chấn Sinh.

 

“Không cần đâu tiên sinh, tôi có tiền.” Lệ Chấn Sinh nhanh chóng xua xua tay với anh.

 

“Lệ đại ca, những thứ này không giống với lúc trước, cần phải dùng tiền của tôi tới mua.” Lâm Vũ đem tiền nhét vào trong tay Lệ Chắn Sinh.

 

Lệ Chắn Sinh trong lòng không khỏi có chút buồn bực, cho rằng Lâm Vũ có ý nói như vậy, cũng không chối từ nữa.

 

“Phố đồ cổ có bán lệnh bài gỗ đào, anh để họ đổi ngày sinh của Tàng Địch An thành sinh thần bát tự rồi khắc lên, sau đó. lại giúp tôi hao phí vài đồng tiền yếm thắng, tốt nhất là có mây chữ “thiên thu vạn thủy”, “thiên hạ thái bình” hoặc “nghỉ gia nghỉ thất”.” Lam Vũ dặn dò nói.

 

“Tiền yếm thắng là tiền gì?” Lệ Chấn Sinh khó hiểu nói.

 

“Anh tới thị trường đồ cổ hỏi một tiếng bọn họ liền biết.”

 

“Được.”

 

Lệ Chấn Sinh gật đầu rồi nhanh chóng chạy tới phó đồ cổ.

 

Tiếp đó Lâm Vũ gọi điện thoại cho Tần Lãng, gọi anh ta tới y quán.

 

Sau khi Tần Lãng tới, Lâm Vũ hỏi: “Tần đại ca, anh đã đến địa chỉ hiện tại của Tàng Địch An chưa?”

 

“Có đi qua, ngày hôm qua tôi còn vào trong nhà một chút.”

 

Tần Lãng gật gật đầu nói.

 

“Vậy lát nữa anh thay tôi mang một thứ đến nhà ông ta, không vấn đề chứ?” Lâm Vũ hỏi.

 

*Đơn giản như bữa ăn nhỏ!” Tần Lãng có chút tự hào nói.

 

Nói giỡn sao, nhân vật có cấp bậc giống như bọn họ, tiến vào nhà của một người bình thường còn không phải giống như đi chơi thôi sao.

 

Nhớ trước đây lúc bọn họ chấp hành nhiệm vụ, đột nhập biệt thự cao cấp đầy cảnh vệ cũng không khó khăn chút nào.

 

Tới giữa trưa, Lệ Chắn Sinh đã trở lại, đem đồ vật mua về cho Lâm Vũ.

 

Lâm Vũ xem xét một lần, xác thực không sai liền dùng sức đem tiền yếm thắng nhấn một cái lên lệnh bài gỗ đào, tiền yếm thắng liền mạnh mẽ khắc lên đó. Tiếp theo anh đưa nó cho Tần Lãng, nói: “Tần đại ca, giúp tôi đem lệnh bài này đến trong nhà Tàng Địch An, tìm một vị trí ẩn nắp tốt ở phòng hướng Tây Nam rồi giấu kỹ.”

 

“Anh, anh làm gì vậy, phí nửa ngày chính là vì để tặng đồ cho ông ta? Tôi không đòi ông ta đồ đã là không tồi rồi!” Lệ Chắn Sinh có chút không hiểu được tình huống.

Bình Luận (0)
Comment