Cực Phẩm Ở Rể

Chương 249

Chương 249:

 

Lâm Vũ chỉ cảm thấy hai bầu ngực cao vút mềm mại của Vệ Tuyết Ngưng đè ở trên ngực mình khiến anh có chút hít thở không thông, nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nói cho cùng ôm cũng không phải, đẩy ra cũng không nên, chỉ có thể giơ hai tay xáu hỗ cười gượng.

 

“Tuyết Ngưng, mau xuống dưới, còn ra thể thống gì!” Vệ Công Huân quát Vệ Tuyết Ngưng một tiếng, trong lòng lại mừng thầm không thôi, rất mong con gái có thể sớm ngày cùng Tiểu Hà cọ xát ra lửa, đem Giang Nhan hạ bệ, thuận lợi mà thượng vị.

 

Nếu Lâm Vũ biết ý tưởng trong lòng ông, phỏng chừng cả kinh đến hộc máu.

 

Đúng lúc này di động Vệ Công Huân đột nhiên vang lên, là Tạ Trường Phong gọi tới.

 

Vệ Công Huân nhanh chóng xoay người đi đến góc tường tiếp điện thoại: “A lô, bí thư Tạ, có chỉ thị gì?”

 

“Công Huân, nghe nói ông bắt Tàng Địch An?” Thanh âm Tạ Trường Phong trầm thấp nói.

 

“Không sai, tên khốn kiếp này sai bảo cấp dưới bán thuốc giả, không biết hại bao nhiêu người. Mấy ngày này tôi đang cho người thẩm vấn ông ta, đã ra chút ngọn ngành rồi.” Vệ Công Huân hừ lạnh nói.

 

“Ai.” Tạ Trường Phong thở dài một hơi, có chút bât đắc dĩ nói: “Đừng hỏi nữa, thả ông ta đi.”

 

“Cái gì?”

 

Vệ Công Huân đột nhiên cả kinh, gấp giọng nói: “Bí thư Tạ, vì sao? Tên khốn kiếp này hại nhiều người như vậy, ngài còn muốn thả ông ta?”

 

Dưới tình thế cấp bách, thanh âm Vệ Công Huân không khỏi đề cao vài phần.

 

Người một nhà tức khắc tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía ông, không biết ông bị làm sao.

 

“Ai, tôi cũng không có cách nào, là ý của bên trên.” Tạ Trường Phong vô cùng bắt đắc dĩ thở dì, ông làm sao lại không muốn đem tên khốn kiếp này trừng trị theo pháp luật cơ chứ.

 

*Ý của bên trên, Thanh Hải ngài còn không phải là nhất…”

 

Vệ Công Huân còn chưa nói xong thì lập tức phản ứng lại, vội vàng bước nhanh ra ngoài, đi lên cầu thang, thấp giọng nói: “Ngài là nói, thả ông ta là ý của kinh thành bên kia?”

 

“Đúng vậy, tên này ở kinh thành bối cảnh không cạn, đã có hai gia tộc ở kinh thành gọi điện thoại cho tôi châm chước, tuy chỉ là gia tộc hạng hai ở kinh thành nhưng cũng không phải tôi và ông có thể chống lại, phải cho mặt mũi thì vẫn phải cho.”

 

Trong lòng Tạ Trường Phong áp lực nói không nên lời.

 

Trách không được tên Tàng Địch An này đến mặt mũi của ông cũng không cho, quả nhiên ở kinh thành có bối cảnh thâm hậu.

 

“Bí thư, không còn biện pháp nào khác sao? Cứ như vậy thả ông ta tôi không cam lòng!” Vệ Công Huân vô cùng phẫn hận nói.

 

“Công Huân, không dối gạt ông, về công về tư, tôi cũng đều hy vọng tên khốn kiếp này phải chịu chế tài của pháp luật. Nhưng hiện giờ tình huống bức bách, cũng chỉ có thể tạm thời tiện nghỉ ông ta, ngày sau có cơ hội lại nói.”

 

Tạ Trường Phong thở dài, tiếp theo dường như nhớ tới cái gì, vội vàng bổ sung nói: “Cũng may bên kinh thành đã đáp ứng tôi sẽ không để tên này lưu lại nhậm chức ở Thanh Hải. Hôm nay ông thả ông ta, ông ta ngay lập tức phải trở về kinh thành.”

 

“Con mẹ nó!” Vệ Công Huân tức giận đắm một quyền vào trên tường. Tên khốn này thiếu chút nữa hại chết vợ mình, hiện giờ lại muốn để chính mình tự tay thả ông ta.

 

Qua một hồi lâu, tức giận trong lòng ông mới hòa hoãn xuống dưới. Trở lại phòng bệnh nói với Lâm Vũ và Vệ Tuyết Ngưng một tiếng, nói mình có việc gấp phải nhanh chóng về cục, sau đó liền lầy ô bước nhanh ra ngoài.

 

Lúc chờ thang máy thì Lâm Vũ bước nhanh tới, khẽ nói với Vệ Công Huân: “Vệ cục, có phải là việc của Tàng Địch An? Muốn thả ông ta sao?”

 

Vừa rồi khi Vệ Công Huân gọi điện thoại Lâm Vũ liền đoán được, khẳng định là quan hệ bên kinh thành của Tàng Địch An phát huy tác dụng.

 

“Phía kinh thành để tôi thả tên khốn kia, chẳng qua tôi sẽ không tiện nghỉ ông ta như vậy!” Vệ Công Huân hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên một tia hung ác.

 

Lâm Vũ nhìn vẻ mặt ông trong lòng không khỏi căng thẳng: “Chú Vệ, cháu khuyên ngài một câu, dì Trịnh hiện tại đã có chuyển biến tốt đẹp, ngài đừng vì tên cặn bã như vậy mà đánh đổi tiền đồ của chính mình.”

 

Anh biết, cho dù Vệ Công Huân giết chết Tàng Địch An, dựa vào quan hệ của Trịnh lão gia tử bên kia cũng sẽ không để Vệ Công Huân mắt đi tính mạng, nhưng là mũ quan trên đầu khẳng định không giữ nổi, thậm chí nếu kinh thành bên kia truy trách xuống, còn có khả năng phải ngồi tù mấy năm.

 

“Cậu yên tâm, trong lòng tôi hiểu rõ.” Vệ Công Huân biết Lâm Vũ đây là quan tâm mình, gật gật đầu với anh, ý bảo anh không có việc gì.

 

Ra khỏi bệnh viện, Vệ Công Huân trực tiếp về cục cảnh sát. Ném dù qua một bên, vừa đi vào bên trong vừa tháo nút thắt trên cổ áo.

 

“Viện trưởng bệnh viện nhân dân Thanh Hải bắt về máy hôm trước đâu?” Vệ Công Huân gọi lại một cảnh sát đi ngang qua hỏi một câu.

 

“Khương đội còn đang thẩm vấn ông ta trong phòng thẳm vấn.” Viên cảnh sát nhanh chóng trả lời. Bởi vì thân phận đặc thù của Tàng Địch An cho nên toàn bộ người trong cục đều biết vụ này.

 

“Vệ cục?” Khương đội cùng viện cảnh sát nhìn thấy Vệ Công Huân thì có chút ngoài ý muốn.

 

“Các cậu đều đi ra ngoài đi.” Vệ Công Huân phẩy tay với hai người bọn họ, ý bảo bọn họ đi ra ngoài.

 

Khương đội cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng mang theo cậu cảnh sát đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người Vệ Công Huân, Vệ Công Huân thấp giọng nói bên tai anh: “Đóng camera giám sát lại.”

Bình Luận (0)
Comment