Cực Phẩm Ở Rể

Chương 294

Chương 294:

 

“Chị biết, chị biết.” Diệp Thanh My cười cười, ánh mắt nhìn Giang Nhan tràn đầy ôn nhu: “Em đối tốt với chị, chị đều hiểu rõ.”

 

Nhiều năm như vậy, ngoại trừ mẹ khiến cô cảm thấy ám áp ra thì chính là Giang Nhan, còn có Lý Tố Cầm củng Tần Tú Lam đối xử với cô giống như người nhà.

 

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất cô không nỡ rời đi nơi này.

 

“Ăn cơm thôi, sủi cảo tới rồi! Lão già chét tiệt, đừng đánh cờ nữal”

 

Lúc này Lý Tố Cầm đã bưng sủi cảo ra, mắng Giang Kính Nhân một câu.

 

*“Xong ngay đây, xong ngay đây.” Giang Kính Nhân bỏ kính viễn thị ra, ba một tiếng ngồi xuống: “Ăn!”

 

Diệp Thanh My thấy một màn này thì cười không ngừng, cười đến nước mắt đều chảy ra. Loại cảm giác này, cô đã lâu không được cảm nhận.

 

Chạng vạng ngày hôm sau, cửa khách sạn Shangri-La, Vị Dự hằng cùng một nhóm quan chức chính phủ đã sớm chờ ở cửa.

 

Không bao lâu sau, một chiếc xe Rolls-Royce xa hoa được bao vây bởi nhiều chiếc xe màu đen đi đến. Tài xế xe Roll- Royce xuống dưới rồi nhanh chóng mở cửa ra, đặt tay trên thành cửa số xe.

 

Tiếp theo Quách Triệu Tông mặc một thân tây trang giày da từ trên xe bước xuống.

 

“Ai nha, Quách tổng, Quách tổng, hoan nghênh ngài lại lần nữa đại giá quang lâm Thanh Hải!”

 

Vi Dự Hằng nhanh chóng mang khuôn mặt tươi cười nghênh đón, đây chính là người làm kinh tế Thanh Hải vươn lên dẫn đầu đấy, ông ta tự nhiên phải khách khí chút.

 

“Vi bí thư, chào ngài, chúc mừng ngài chuyển công tác đến Thanh Hải, tin rằng dưới sự dẫn dắt của ngài, Thanh Hải nay mai tất sẽ càng thêm huy hoàng!” Quách Triệu Tông bắt tay Vi Dự Hằng khách sáo vài câu, tiếp đó trái phải nhìn thoáng qua, thấy Lâm Vũ không có ở đây thì kinh ngạc nói: “Vi bí thư, Hà tiên sinh đâu? Còn chưa tới sao?”

 

Vi Dự Hằng thấy Quách Triệu Tông vừa xuống xe đã tìm Lâm Vũ, trong lòng có chút không vui. Hà Gia Vinh? Hà Gia Vinh là cái thứ gì!

 

Chẳng qua trên mặt vẫn cười ha hả, nhanh chóng duỗi tay làm một tư thế mời, nói: “Quách tổng, trước tiên vào khách sạn đã, vào trong lại nói!”

 

Sau khi vào phòng tiệc, Quách Triệu Tông nước cũng không uống, mắt nhìn đồng hồ, nhịn không được hỏi: “Vi bí thư, Hà tiên sinh khoảng lúc nào thì tới?”

 

“Quách tổng, chúng ta trước tiên không gấp gáp nhắc tới Hà tiên sinh, đến, trước tiên uống chút nước, uống chút nước.” Vi Dự Hằng nhanh chóng rót đầy cho Quách Triệu Tông một chén nước, tiếp đó cho phục vụ một ánh mắt ra hiệu cho bọn họ mang đồ ăn lên.

 

“Ai, Vi bí thư, Hà tiên sinh còn chưa tới, sao đã mang món ăn lên?” Quách Triệu Tông nhíu mày có chút không vui. Ở trong lòng ông, Lâm Vũ chính là tồn tại ông tôn sùng nhất, tự nhiên Lâm Vũ phải đến mới được mang đồ ăn lên.

 

“Quách tổng, tôi đã mời Hà tiên sinh, anh ấy nói quá bận, không tới được.” Vi Dự Hằng thấy không thể gạt được, đành phải soạn bừa một lời nói dồi.

 

“Quá bận? Không phải đâu, Hà tiên sinh mà biết tôi tới, khẳng định sẽ cho tôi chút mặt mũi.”

 

Quách Triệu Tông nhìn thời gian, tiếp đó móc di động ra: “Tôi gọi điện thoại hỏi anh Ấy một chút đi, cho dù bận cũng đến ăn bữa cơm.”

 

“Quách tổng Quách tổng, đừng gọi đừng gọi, quấy rầy bác sĩ Hà thì không tốt lắm.” Vi Dự Hằng trong lòng hoảng hót, vội vàng duỗi tay ngăn cản Quách Triệu Tông, bởi vì ông ta căn bản không mời Lâm Vũ. Phỏng chừng Lâm Vũ còn không biết Quách Triệu Tông tới Thanh Hải, nếu gọi điện thoại thì chuyện này còn không lộ ra chắc.

 

“Không sao không sao, Vi bí thư, tôi cùng Hà tiên sinh rất quen thuộc, anh ấy khẳng định sẽ cho tôi mặt mũi.” Quách Triệu Tông xua xua tay, ý bảo ông ta yên tâm.

 

“Không phải, Quách tổng, cái kia…”

 

Vi Dự Hằng còn muốn nói cái gì, nhưng đã không còn Kịp.

 

Quách Triệu Tông đã cầm di động bám số rồi đi ra ngoài.

 

Sắc mặt Vi Dự Hằng âm trầm đến có thể trích ra nước, trong lòng nhanh chóng tính toán lát nữa phải giải thích thế nào với Quách Triệu Tông, trên trán cũng ẩn ẳn có một tầng mồ hôi.

 

*A, Hà tiên sinh.”

 

Điện thoại vừa kết nối Quách Triệu Tông đã háo hức nói: “Anh đã bận xong chưa, có thể vinh hạnh mời anh đến ăn một bữa cơm không?”

 

“Quách tổng, ngài tới Thanh Hải?” Lâm Vũ vừa nghe thì có chút bất ngờ.

Bình Luận (0)
Comment