Cực Phẩm Ở Rể

Chương 362

Chương 362:

“Tử Khâm!”

Hà lão gia. trầm giọng mắng Hà Tự Khâm, “Đền rôi đều là khách, huồng hồ người ta đã đến đây, không có đạo lý nào lại đuôi người ta vê, Tích Liên, lại đây ngồi với ta!”

“Còn có bác trai thông tình đạt lý, máy năm không gặp, tóc vân trăng nhữ Chu Nhan, càng ngày càng cường tráng al”

Sở Tích Liên nghiêng người mỉn cười, sau đó cười với Hà phu nhân và nói: “Bác gái à, chúc bác sông lâu và thọ như Nam Sơn! Cháu được biệt hôm nay là mừng thọ của bác gái nên cháu đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho bác gái.”

Khách sáo rồi, Tích Liên, cháu có thể đến, bà lão đây rất vui rồi.” Hà lão phu nhân cũng là một người đã nhìn thâu thiên hạ, tuy đoán rang Sở Tích Liên đến đây là không có thiện ý gì, nhưng bà vận cười nói như cũ, lời nói cân thận.

“Gia Vinh, còn không đem ngọc Như Ý mang tới tặng lão phu nhân!”

Sở Tích Liện đứng thẳng người, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Vũ ở phía sau.

Lâm Vũ hơi giật mình, không ngờ rằng Sở Tích Liên lại có thể bảo anh qua đó tặng quà.

“Đi.” Sở Vân Tỉ đưa hộp gắm bằng gỗ trong tay cho Lâm Vũ, nháy mắt với anh.

Lâm Vũ liếc nhìn Sở Tích Liên, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, do dự, câm lấy hộp gắm đi về phía Hà lão phu nhân.

Khi tất cả mọi người nhìn rõ mặt Lâm Vũ, nhất thời chân động, đặc biệt là một sô người quen biệt Hà Tự Trăn đều kinh ngạc, người thanh niên này TU quá giông Hà Tự Trăn khi còn trẻ!

Lúc nãy khi Sở Tích Liên đi vào, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào ông ta, còn Lâm Vũ thì không được chú ý, hiện tại khi Sở Tích Liên yêu câu Lâm Vũ đến tạng Hà lão phụ nhân ngọc Như Ý, điều này. hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người đối với Lâm Vũ.

Khi Hà Tự Khâm và Hà Tự Hành nhìn thầy Lâm Vũ, vẻ mặt của cả hai đều kinh ngạc, họ cũng cảm thấy Lâm Vũ trông rất giông lão nhị lúc còn trẻ, như thể là tạc ra từ cùng một khuôn, nhất thời ngắn người ra, có chút lúng túng không biết nên làm thế nào.

Không nói đến Hà lão gia và Hà lão phu nhân, hai ông lão nhìn Lâm Vu với vẻ mặt kinh ngạc, cũng nhìn Lâm Vũ không chớp mắt, giỗng như họ nhìn thây Hà Tự Tranh khi còn trẻ đang chậm rãi đi về phía họ.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt Lâm Vũ vẫn bình thản như nước, bước chân không hề vội vã mà rất vững vàng, thật ra anh đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi, cuối cùng người có dung mạo giỗng mình lại là cậu chủ thứ hai của dòng họ Hà nổi tiếng.

Đi tới trước mặt của Hà lão phu nhân, Lậm Vũ nhẹ nhàng cúi đầu, đưa hộp gâm cho bà rôi nói: “Bà ơi, cháu chúc bà may mắn, vạn sự như ýP Hà lão phu nhân nào còn tâm tình để trả lời, môi run run, mắt bà nhìn Lâm Vũ không chớp, trong mắt có những giọt nước mắt mờ nhạt, nêu cháu trai bà yêu quý nhất vẫn còn sông thì chắc đã đền tuổi này rồi, nó cũng sẽ giống như thế này.

“Bà ơi.”

Lâm Vũ nhẹ nhàng gọi bà lần nữa, sau đó đặt ngọ Như Y lên bàn trước mặt bà.

“Gia Vinh, chỉ cần tặng quà được rồi, chúng ta sẽ không uông rượu nữa, đi thôi.”

Sở Tích Liên mặt nở nụ cười hét lên một tiếng, nội tâm. đắc ý không thôi, rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, rât hài lòng!

Hôm nay ông mang theo Lâm Vũ đến đây chính là muốn thấy được hiệu quả này.

Lâm Vũ quay đầu lại nhìn Sở Tích Liên, sau đó xoay người rời đi.

“Cháu này!”

Hà lão phu nhân đột nhiên năm lây tay Lâm Vũ, run rẫy nói: “Cháu này, cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Cháu tên gì? Cha mẹ cháu ở đâu?”

Bà không kiềm lòng được mà hỏi liên tục mây câu, một thứ tình cảm máu tanh nông hơn nước tràn vào tim bà, như thê bà đã coi Lâm Vũ trước mặt là đứa cháu mà bà ngày đêm nhớ nhung.

“Cháu…”

Bình Luận (0)
Comment