Cực Phẩm Ở Rể

Chương 396

Chương 396:

“Được, đợi cậu!”

Sau khi tắt điện thoại Lâm Vũ có chút xúc động, đến bác Thắm cũng muốn Thảm Ngọc Hiên đến Kinh Thành rôi, xem ra An ý của bản thân định ở lại Kinh Thành là chính xác, dù gì người đều tiến về phía cao hơn, nước chảy xuông thấp mà, anh ta cũng thật là phải cảm ơn Hà _gia, nêu không phải Hà gia, anh ta cũng không hạ được quyết tâm lớn như vậy.

Anh ta nghĩ xong rồi, đợi sau này phát triên lớn mạnh rồi, đón cha mẹ và cha mẹ vợ đến đây, đến lúc đó liền cắm rễ ở Kinh Thành, căm rễ ở trong tim Hoa Hại Đương nhiên, anh ta còn nóng ruột nóng gan với đàn chị, . một lượt đón đền, nếu có thể thì..

Lâm Vũ không kìm được thỏ một hơi dài, tiếp đó cầm lấy bút cúi đầu xuống viết tiếp.

Lâm Vũ thức đến rạng sáng cuối cùng cũng giúp Giang Nhan viết xong bài cảm nghĩ, Giang Nhan ngày hôm sau dậy dậy đi làm cất thẳng vào túi xách, nhìn thấy Lâm Vũ đang ngủ say như heo vậy, cũng không đành lòng gọi anh dậy, hôn nhẹ một cái lên má của anh.

Cô sau khi gọi xe đến bệnh viện, liền đem bài cảm nghĩ giao cho Lưu Cân.

Lưu Cần lật đi lật lại bài cảm nghĩ hai nghìn chữ, cũng chăng thèm xem cụ thê, tính chữ cũng vừa đủ nên đành phải nhận. Cô ta liếc Giang Nhan một cái, nhìn Giang Nhan sáo mặt hồng hào, làn da căng bóng, không có chút quẳng thâm vì thức đêm nào cả, trong lòng có chút khó chịu. Cô ta cố ý vì đê Giang Nhan thức đêm nên mới để Giang Nhan viết hai nghìn chữ, sao cô ta không có dấu vết nào của việc thức đêm vậy.

Cô ta không khỏi có chút căm hận, căm hờn Giang Nhan xinh đẹp hơn cô,hận vì da cô ta trắng nõn, đây cũng là nguyên nhân mà ngày đâu tiên gặp Giang Nhan liền không ngừng đưa ra những khó khăn cho cô.

Cả nhà tải appt ruyệnhola nhé! Lòng đồ ky của. phụ nữ là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, câu này Ví trên người cô thật là qua thích hợp rÔi.

Đợi sau khi bài tâm đắc của mọi người đã lần lượt giao xong, cô đặc biệt tự mình đựa đến văn phòng phó viện trưởng, sắc mặt tươi cười nói: “Sử phó viện trưởng, bài diễn giảng đón người mới của ông ngày hôm qua thật sự quá đặc sắc, các thành viên trong tôt tôi sau. khi vệ đã tự viết một bài cảm nghĩ, để tôi giúp chuyển tới ông đấy.”

“Thật không, ôi chao, không nhất thiết phải vậy mà.” Sử phó viện trưởng trên miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng mà vẫn tươi cười đón nhận lấy bài tâm đắc, tay lật đi lật lại, gật đầu nói, “nói với các học viên, sau này.

không cần phiền phức như vậy mà, hơ hơ…

Trên thế giới này tuyệt đối đại bộ phận người đêu thích người khác khen ngợi, Sử phó viện trưởng cũng không ngoại lệ, không ngờ được chỉ là báo báo đón người mới bình thường như vậy, mà cũng thu lại được bao nhiêu lời tán thưởng.

“Nên làm thôi.” Lưu Cần đầy kính xuông, nụ cười thoáng qua có chút giả tạo.

Cô ta lên đến chức chủ nhiệm, không hẳn là vì lý lịch, biết làm thế nào để lấy lòng cấp trên, vậy thì đương nhiên trèo lên trên nhanh hơn người khác một chút rồi.

“Ây, chủ nhiệm Lưu, bài này viết không tệ, sao lại dài vậy.” Phó viện trưởng Sử sau khi lật đến bài cảm nghĩ của Giang Nhan gật đầu khen ngợi.

“Ừm, bài này là…”

Lưu Cần vội vàng cúi đâu xuông xem, nhận ra là của Giang Nhan việt, trang cuôi cùng không kí tên, lập tức mắt sáng lên, cười nịnh bợ nói: “Đây là của tôi viết, hôm qua sau khi nghe xong bài báo. cáo của ông trong lòng cuôn cuộn cảm xúc, nhất là khi nghe ông nói muốn đem y thuật của Hoa Hạ có một chỗ đứng trên thê giới, tôi quả thực có rất nhiều cảm xúc, thậm chí là cảm động, cảm xúc không kìm được viết thêm một chút, đến khi trời sáng vẫn chưa buôn ngủ.”

Bình Luận (0)
Comment