Cực Phẩm Ở Rể

Chương 657

Chương 657:

Vì vậy, mặc dù một số thầm phán đã đến từ lâu nhưng họ vẫn đang ngồi : thảo luận và trao đổi với nhau, một SỐ là người nước ngoài, trong đó có Giám đôc khu Trung Quốc của Dave, Blanche.

“Có biết những vị giám khảo đó không? Tắt cả đều là người đến từ đâu?” Khi Lâm Vũ đang cùng Thắm.

Ngọc Hiên thăm hỏi, anh ta tò mò liếc nhìn các vị giám khảo rồi hỏi.

“Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng các giám khảo của cuộc triển lãm này thật phi thường. Tôi đã nhìn thấy một ông già với bộ râu trắng. Đó là bậc thây Dịch Hỉ Khoan Dịch, được gọi là ông già, hôm nay đã 87 tuổi. Ông ây là một nhân vật tiên phong trong ngành trang sức ngọc bích của Trung Quôc! Trước đây ông ây chỉ tham gia cuộc thi triển lãm đầu tiên và từ đó đến nay chưa từng xuất hiện. Không    ngờ ban tổ chức lại mời ông ấy lần này.”

Thẩm Ngọc Hiên tỏ ra khá ngưỡng mộ khi nói điều này, suy oho cùng, đối với bất kỳ ai tham gia vào ngành ngọc bích, Dịch Hỉ Khoan Dịch là thân tượng mà họ tôn thờ, tương đương với Bill Gates trong ngành của họ.

Cả người không chỉ tinh xảo về kỹ năng điêu khắc ngọc, mà việc kinh doanh ngọc cũng rất thành công. Nhà kim hoàn lớn nhât của SIPG thuộc vê gia đình anh, nhưng gia đình họ không quan tâm đên việc tham gia các cuộc triên lãm ở đại lục này.

“Ao, hóa ra là bậc thầy Dịch.” Lâm Vũ cung kính gật đâu, thật ra anh không biệt gì về ngọc giới, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến Dịch Hỉ Khoan Dịch.

Nhưng những gì Thâm Ngọc Hiên nói rât cao hứng, anh ta đương nhiên phải hợp tác.

“Người còn lại là Blanche, người đứng đầu khu vực Trung Quốc của Dave, trang sức hàng đầu thế giới.

Tôi nghe nói lần này cô ấy muôn tìm kiếm đối tác chiến lược từ Trung Quốc. Ước tính hãng trang sức đoạt  giải nhất không phải ai khác với công ty trang sức hàng đâu.”

Thảm Ngọc Hiên thở dài tiếc nuối, phải biệt răng đây là cơ hội quý giá đề kết nối với ngành trang sức quốc tế, nhưng thật đáng tiếc khi bọn họ không đủ tư cách tham gia, loại chuyện tốt này tự nhiên không liên quan gì đến bọn họ.

“Còn những người khác thì sao?”

Lâm Vũ vô võ vai anh ta rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

“Ao, ngoại trừ hai công ty kim hoàn quốc tê nhỏ hơn, họ đều là lãnh đạo.

Có giám đốc Trung tâm quản lý trang sức của Bộ Đâật đai và Tài nguyên, và giám đốc Trung tâm giám sát và kiểm tra chất lượng trang sức và ngọc bích quốc gia. Rất khó đề mời các quan chức cập cao, nhưng ông già họ Ngọc ở đây, và họ đương nhiên cũng ở đó.” Thắm Ngọc Hiên nói.

“Xem ra chính phủ vẫn coi trọng cuộc thi này.” ° Sắc mặt của Lâm Vũ không khỏi trở nên nghiêm túc, không ngờ sức nặng của cuộc thi này lại nặng như vậy.

“Đó là lý do tại sao tôi cảm tháy đáng tiệc.” Thâm Ngọc Hiên khẽ thở dài,  trong lòng cảm thấy thất vọng khôn tả.

“Ừ, đây không phải là Thẳm MÀ) và Hà tông sao?”

Lúc này Lâm Vũ và Thẩm Ngọc Hiên chợt nghe thấy một tiếng cười lạnh, bọn họ nhìn lại thì thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu hồng tươi cùng với vài tên vệ sĩ, tuôi gân sáu mươi xuất hiện ở phía sau bọn họ.

“Đằng Quân?”

Thẩm Ngọc Hiên cau mày khi nhìn thấy ông già.

Đằng Quân này là chủ của trang sức Quân Phúc, người đã thi đâu với anh lần trước, do lần trước được Lâm Vũ dạy nên ông ta bỏ chạy một cách thảm hại.

Lâm Vũ nhìn từ trên xuống dưới, nhìn thầy bộ âu phục cùng đôi giày da sáng màu của ông ta, không khỏi nở  nụ cười, lão nhân gia này vân thật là nễ tình.

“Theo như tôi biết thì hình như cậu không đủ điều kiện để tham gia đúng không?” Đằng Quân cười.

Bình Luận (0)
Comment