Cực Phẩm Ở Rể

Chương 677

Chương 677:

“Yên tâm, thấy anh biết điều như vậy, tôi sẽ nói!”

Tim Thắm Ngọc Hiên đập mạnh, kích động không thôi, không ngờ thẻ màu đỏ nhỏ này lại có tác dụng như vậy!

Một đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm lại nói chuyện với anh ta cung kính như vậy, quả thật là không thê sướng hơn!

Sau khi bọn họ đi rồi, Thầm Ngọc Hiên mới câm thẻ sĩ quan nhanh  chóng quay trở lại, vô cùng hưng phân nói với Lâm Vũ: “Gia Vinh, cậu lây thứ này ở đâu vậy, có tác dụng như thế? Sau này tôi ” phải đi làm giả một chiếc!”

“Vậy nếu bắt anh đi rồi, sẽ bị bắn chết đói” Lâm Vũ cười, nói: “Được rồi, chỗ này không có chuyện gì nữa rôi, anh về trước đỉ.”

“Không cần, tôi ở đây cùng mọi người, vừa hay nghe Lệ đại ca kể mấy chuyện cũ trước đây.”

Thẩm Ngọc Hiên cười hi hi, nói thật, sau khi trải qua chuyện vừa rôi, muộn thế này rồi, mình anh ta về, Ít nhiều cũng có chút Sợ hãi.

Vừa rội nhân viên bảo vệ đó lúc chêt mắt vẫn mở trừng trừng, cảnh này cứ ở mãi trong đâu anh ta không tan đi được.

“Vậy được, vậy anh hãy ở lại đây đi.”

| Lâm Vũ nói với Lệ Chấn Sinh: “Lệ đại ca, tôi và Giang tỷ tối nay cũng không đi, ở đây với Thanh My , anh đi đóng cửa lại, nhớ khóa tiết nhé!”

Nếu anh đã không ở nhà, anh đương nhiên cũng không yên tâm đề Giang Nhan một mình trở về, vì vậy đề cô  ấy cùng mình ở lại chỗ này.

SE)UOC  Lệ Chắn Sinh trả lời một tiếng, nhanh chóng ‹ đi đóng chặt cửa số, tiện tay cũng tắt hết đèn ở đại sảnh.

Nhưng ai ngờ ‹ anh ta vừa mới quay trở lại ngồi xuống, trên cửa cuôn dày nặng đột nhiên ‘ truyền đến một loạt tiêng gõ cửa nặng nê.

Sắc mặt của máy người trong phòng lập tức biến đổi. ,  – “Đùng đùng đùng…”

Tiếng đập cửa nặng nè lại lần nữa vang lên.

“Tôi đi mở cửa.” Lệ Chắn Sinh trầm giọng nói.

“Vẫn là để tôi đi thì hơn.”

Lâm Vũ đứng dậy xua tay, sau đó lập tức đi về phía đại sảnh, trầm giọng hỏi: “Ai?”

“Tối:  Ngoài cửa truyền tới một giọng nói trầm thấp.

“Hàn Băng?” Lâm Vũ hơi sững sờ, có chút kinh ngạc, không ngờ mình vừa định gọi điện thoại cho cô, cô lại nhanh chóng tới rồi.

“Giỏi đó, khả năng phân biệt âm thanh rất tốt.” Hàn Băng cười, không ngờ mình chỉ nói đúng một chữ, Lâm Vũ lại có thể SE đoán ra là cô ta.

Lậm Vũ nhanh chóng mở cửa, lắc đầu cười khổ nói: “Không có bản lĩnh đó, tôi đoán chừng tôi nay cũng, không cách nào sông trở lại rôi.

Nhớ đến đàn chị hôn mê, trong lòng anh vẫn có chút khúc mắc đến hoảng SỢ.

“Được rồi, bản lĩnh lần này của anh lớn lắm rồi.”

Hàn Băng lắc đầu cười, nói: “Người bện Bộ công an đều gọi điện thoại  đến chỗ Phó cục trưởng của chúng ta rôi.

“Hả? Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Lâm Vũ vừa nghe trong lòng run lên, không phải là việc mình dùng thẻ sĩ quan đó đem lại phiền phức gì cho Cục tình báo quân đội rôi chứ.

Bình Luận (0)
Comment