Cực Phẩm Ở Rể

Chương 79

Chương 79: Lâm Trung Linh Trăm Tuổi

“Chú Trịnh, cháu thấy chú đừng làm khó Gia Vinh nữa.” Lôi Tuấn phụ họa. Đối với ông cậu này của Vệ Tuyết Nghi, anh cũng từng gặp máy lần.

“Cậu? Sao cậu lại ở đây?”

Lúc này sau lưng Trịnh Thế Phàm đột nhiên truyền tới một thanh âm trong trẻo, tiếp đó một bóng người xinh đẹp nhảy qua ôm lấy tay ông.

“Tuyết Nghi2”

Trịnh Thế Phàm nhìn thấy Vệ Tuyết Nghi thì ngần ra, hỏi: “Tuyết Nghi cháu đi ngang qua sao?”

“Đi ngang qua gì ạ, cháu tới chữa bệnh.”

Nói rồi cô quay qua không vui mà hét lên với Lâm Vũ: “Này, tên lưu manh thối tha, lúc sáng sao anh không mở cửa chứ? Biết đã khiến tôi đợi bao lâu không?”

“Tuyết Nghi, cháu gọi cậu ấy là gì?” Trịnh Thế Phàm biến sắc.

“Tên lưu manh thối tha ạ.” Vệ Tuyết Nghi tỏ vẻ không bận tâm.

“Không được không được. Vị Hà tiên sinh này là tiêu đệ mà cậu đã nói tới, cháu phải gọi là chú.” Trịnh Thế Phàm vội nhấn mạnh với cô.

Lôi Tuấn và Lịch Thần Sinh không kìm được mà cười phụt lên tiếng. Vệ Tuyết Nghỉ nhìn có vẻ chỉ nhỏ hơn Lâm Vũ vài tuổi.

Trịnh Thế Phàm lại bảo cô gọi anh là chú.

“Cậu, gì chứ! Anh ta mới mấy tuổi đâu!” Vệ Tuyết Nghi nghe vậy liền không vui. Đang yên đang lành sao mình lại nhỏ hơn một bậc rồi?

“Tuyết Nghi, nghe lời!” Trịnh Thế Phàm chau mày, hơi không vui: “Nhanh, gọi chú.”

Lôi Tuấn và Lịch Thần Sinh liền cười vật vã.

Lâm Vũ cũng không kìm được mà cười lón, chọc cô: “Cháu Tuyết Nghi, cháu không gọi cũng được, nhưng phải nhớ rõ, sau này gặp chú phải lễ phép hơn chút.”

“Anh!”

Vệ Tuyết Nghi nghe Lâm Vũ gọi mình là cháu thì rất tức.

“Tuyết Nghi, không được vô lễ!” Trịnh Thế Phàm vội mắng một câu.

“Được rồi, Tuyết Nghi, Gia Vinh đùa với em thôi. Ăn cơm chưa, cùng ăn chút đi.” Lôi Tuần vội cưng chiều mà nói với cô.

“Ăn rồi, nhưng lại đói rồi.” Vệ Tuyết Nghỉ cố tình dịch ghế, ngồi gần Lâm Vũ, cố ý đẩy anh một cái.

Lâm Vũ lắc đầu cười, vội dịch qua bên cạnh. Đại tiểu thư này, đúng là không chọc nổi mà.

Lôi Tuần thấy cô không ngồi bên cạnh mình thì trên mặt xẹt qua tia thất vọng. Nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, vươn tay mà gắp một miếng thịt cho cô.

“Gia Vinh, tôi…” Trịnh Thế Phàm có chút không chịu từ bỏ, nhưng vừa nói lại bị Lâm Vũ cắt ngang.

“Trịnh đại ca, tôi đã nói rất rõ rồi. Nếu là chuyện nhà của anh thì tôi không từ chối. Nhưng chuyện này không cần phải nói thêm nữa.” Lâm Vũ nói chắc nịch, giọng nói kiên định.

Trịnh Thế Phàm chán nản, cuối cùng bắt lực thở dài mà quay người đi.

“Này, cậu tôi tìm anh làm gì thế. Sao anh không giúp cậu ấy?”

Vệ Tuyết Nghi tức giận mà nói, dùng đũa giành cục sườn mà Lâm Vũ định gắp.

Lôi Tuấn liền kể lại chuyện mà lúc nãy Lâm Vũ kể cho cô.

Vệ Tuyết Nghỉ nghe xong cũng hơi bực, hung dữ nói: “Ngày đó lúc anh ta tới thì em đã cảm thấy anh ta ra vẻ quá, cũng không phải là lãnh đạo gì, dựa vào cái gì mà phong tỏa đường?

Không chữa cho anh ta cũng đúng.”

Sau khi rời khỏi Hồi Sinh Đường, Trịnh Thế Phàm không về lại khách sạn Shangri-la, cũng không trả lời lại Sở Vân Tỉ, trong lòng rất chán nản.

Vì chỗ này cách nhà bố không xa, ông liền đi tới nhà bó.

Trịnh Gia Thành đang ăn cơm ở nhà, thấy Trịnh Thế Phàm tới thì vội gọi: “Đến đúng lúc lắm, hôm nay tâm trạng tốt, hai chúng ta uống chút.”

“Giờ con nào có tâm trạng uống chứ bố.” Trịnh Thế Phàm cười khổ nói.

“Sao, có chuyện gì rồi?” Trịnh Gia Thành vừa thấy sắc mặt con trai không tót liền hỏi.

Trịnh Thế Phàm thở dài, kể sơ câu chuyện cho bồ nghe.

“Sở Vân Tỉ kiêu ngạo vô lễ, Gia Vinh không chữa cho nó cũng có lý.” Trịnh Gia Thành gật đầu, sau đó thở dài: “Có điều Sở Vân Tỉ dù sao cũng là hoàng thân quốc thích. Gia Vinh không nên làm việc bằng cảm tính mới đúng.”

“Đúng thế. Con cũng đổ mồ hôi hột thay cậu ấy. Nhưng cậu ấy không nghe lời con khuyên.” Trịnh Thế Phàm vội phụ họa.

Thực ra điều ông quan tâm nhát vẫn là hợp đồng kia của mình.

“Thế Phàm à, bố đã sớm dặn con rồi, phải đi lại với Gia Vinh nhiều chút, giữ quan hệ. Bây giờ con có chuyện mới đi tìm người ta, người ta không nễ mặt con cũng bình thường.” Trịnh Gia Thành hơi trách móc.

“Vâng, bố dạy phải.” Trịnh Thế Phàm vội gật đầu. Lần trước sau khi Lâm Vũ chữa bệnh cho bố xong, bố quả thực từng dặn ông. Giờ thầm thấy hối hận vô cùng. Lúc đó ông nào ngờ được một bác sĩ nho nhỏ lại có thể giúp được việc lớn thế này.

“Được rồi, lần này phải để ông già là bố ra mặt rồi. Bố không ăn cơm nữa, con tự ăn đi.”

Nói rồi ông đứng dậy, dặn dò quản gia lấy một hộp gỗ trung đẳng màu đỏ trong thư phòng ra, sau đó ông đi tới Hồi Sinh Đường.

“Gia Vinh à, náo nhiệt thế. Lão già tôi dày mặt tới xin ly rượu đây, không phải không chào đón chứ?” Trịnh Gia Thành cười lớn nói.

“LãoTrịnh, ngài nói gì vậy chứ, mời vào, mời vào.” Lâm Vũ thấy lão Trịnh thì vội đứng dậy đón. Đối với mục đích ông ấy tới thì cũng hiểu rõ rồi.

Trịnh Thế Phàm mình còn dễ từ chối. Lời của lão Trịnh thì đúng là hơi khó.

Tất cả mọi người vội chào hỏi lão Trịnh, cùng kính rượu ông.

Lão Trịnh gật đầu, nhấp một ngụm rượu, sau đó giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Tôi tới không chỉ để uống rượu mà còn có một thứ muốn nhờ cậu xem giúp.”

Nói rồi ông nói với quản gia một tiếng, quản gia liền đưa hộp màu đỏ qua cho Lâm Vũ.

Còn chưa mở hộp ra thì Lâm Vũ nhìn thấy khí xanh bức người quanh chiếc hộp, rõ ràng là đựng thứ quý giá.

Mọi người không khỏi tò mò, rướn đầu qua xem cái hộp.

Lâm Vũ mở hộp ra thì thấy bên trong đựng một cây linh chi khô đỏ tím, không nhỏ.

“Đây là một cây linh chỉ mà năm ngoái tôi ngẫu nhiên có được, cũng không biết tốt hay xấu, cứ để đó rất lâu rồi. Hôm nay tới là muốn nhờ cậu xem giúp.” Lão Trịnh cười lớn nói.

ý “Lão Trịnh, cây linh chỉ này không bình thường. Từ màu sắc tới hình dáng mà tháy thì có lẽ là một cây xích chỉ tự nhiên, ít nhất hơn trăm tuổi.”

Lâm Vũ cũng không hỏi hơi kinh ngạc, nói tiếp: “Hơn nữa, có lẽ là một cây lâm trung linh, cũng chính là linh chi quý giá, được xưng là linh chỉ trong linh chỉ, giá trị thuốc rất lớn.”

Linh chi từ xưa được công nhận là có tác dụng kéo dài tuổi thọ, phòng ung thư chữa ung thư, nhuận phổi giải độc, vân vân. Một cây linh chỉ cực phẩm lớn như vậy, công hiệu không cần nghĩ cũng biết.

Đặc biệt là linh chỉ tự nhiên bây giờ đã hoàn toàn tuyệt chủng.

Cây linh chỉ tự nhiên này vô cùng quý giá.

“Máy thứ cậu nói tôi không hiểu gì cả. Nếu như thứ này có tác dụng chữa bệnh lớn như vậy thì tôi tặng nó cho cậu, giúp cậu cứu được mấy người cũng xem như ông già này tích đức làm thiện vậy.” Lão Trịnh cười lớn nói.

“Lão Trịnh, không được đâu. Thứ này quá quý báu rồi.” Lâm Vũ vội từ chối.

“Áy, hai chúng ta không cần khách khí như vậy.” Lão Trịnh cười nói.

Lâm Vũ không từ chối được, chỉ đành nhận lấy.

Thực ra cây linh chi tự nhiên trong tay anh quả thực có tác dụng lớn. Cây nhân sâm nghìn năm lần trước chữa bệnh cho lão Lôi anh có giữ lại một ít. Bây giờ lại có cây linh chỉ trăm tuổi này nữa, nếu hai cái hợp lại, cộng thêm linh khí trong người anh, không dám nói là cứu người chết sống lại, nhưng cũng gần như vậy.

Vốn dĩ Lâm Vũ tưởng lão Trịnh còn muốn nói gì, nhưng mãi đến khi ăn xong thì ông vẫn không nhắc tới chuyện khác, chỉ nói chuyện phiếm với mọi người.

Ăn uống xong thì lão Trịnh liền đứng dậy rời đi. Lâm Vũ không khỏi hơi khó hiểu, vội gọi theo: “Lão Trịnh, chẳng lẽ ngài không có chuyện gì khác?”

“Có, nhưng ông già tôi quả thực không mở miệng được.” Lão Trịnh cười lớn nói, mắt sáng như đuốc.

Lâm Vũ thầm thấy bội phục, gừng càng già càng cay, cười nói: “Lão Trịnh, cây linh chỉ này của ngài quý lắm đấy. Sao tôi có thể lấy không công chứ, phiền ngài nói với Trịnh đại ca một tiếng, lát nữa qua đón tôi nhé.”

“Được.” lão Trịnh cười lớn mà gật đầu, vô cùng hài lòng mà rời đi.

Lão Trịnh vừa rời đi mười mấy phút thì Trịnh Thế Phàm liền tức tốc chạy qua, tốc độ cực nhanh, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi bánh xe cháy.

Lâm Vũ nhớ Lôi Tuấn bọn họ canh phòng khám giúp, rồi đi cùng Trịnh Thế Phàm về lại khách sạn Shangri-la.

“Gia Vinh à, lần này cậu đã giúp tôi một việc lớn đấy.”

Trịnh Thế Phàm sau khi biết được Lâm Vũ có thể chữa được bệnh cho Sở Vân Vi thì liền cười tươi rói.

Lúc này trong phòng tổng thống khách sạn Shangri-la, Sở Vân Tỉ đã rất sót ruột. Vì vét đỏ trên người em gái đã càng lúc càng nghiêm trọng, mơ hồ nỗi lên màu đỏ đen.

Ông mù và Thạch Diệu Dương ngồi trên sô pha mà không dám thở mạnh, sắc mặt rất khó coi. Họ cũng chưa ăn trưa, bụng đói kêu òng ọc, nhưng chỉ có thể nhịn.

Sau khi Trịnh Thế Phàm rời đi thì Sở Vân Tỉ vẫn luôn không để ý tới bọn họ. Vừa không bảo họ đi cũng không nói giữ họ lại, trực tiếp xem như bọn họ không tồn tại.

Rất rõ ràng, nếu vết đỏ trên người Sở Vân Vi không biến mất thì e là họ khó mà rời khỏi nơi này được.

Sở Vân Vi mặt cũng tái nhọt, nhìn vết đỏ trên người mà không khỏi sợ hãi. Có điều khí chất và tính trầm ổn được dạy dỗ của đại gia tộc khiến cô cố gắng khống chế sự hoảng loạn trong lòng.

Đổi lại là cô gái bình thường thì e là sớm đã sợ hãi mà khóc ầm lên rồi.

“Sở tổng, ông chủ Trịnh và Hà tiên sinh tới rồi.” Tăng Lâm vội đi vào báo.

“Mau, mau bảo họ vào!” Sở Vân Tỉ vội nói.

Sau đó Lâm Vũ và Trịnh Thế Phàm đi vào.

“Ông chủ Trịnh!”

Thạch Diệu Dương lúc nhìn thấy Trịnh Thế Phàm và Lâm Vũ thì buột miệng, mắt ướt nhèm. Đây là lần đầu sau nhiều năm như vậy mà ông ta cảm thấy Trịnh Thế Phàm lại thân thiết đến vậy.

Ông ta không hiểu sao Trịnh Thế Phàm lại đi lâu như vậy, nhìn mặt thì hình như đã uống rượu. Mình ở đây sống chết chưa biết mà họ lại có tâm tư uống rượu, không có lòng đồng tình vậy sao?

“Hà tiên sinh cậu đúng là… mời…”

Sở Vân Tỉ cắn răng, sau đó làm động tác mời. Thực ra anh ta vốn muốn dùng lời chèn ép Lâm Vũ, nhưng vì em gái mà lại nhịn xuống.

Lâm Vũ thấy vết đỏ trên người Sở Vân Vi mà chau mày. Quả nhiên như anh đoán, chất da của Sở Vân Vi sau khi tiếp xúc với dịch thuốc của ngũ độc lôi hỏa cứu thì sẽ xuất hiện phản ứng ứng kích.

Lâm Vũ vào toilet rửa tay, sau đó tới trước mặt Sở Vân Vi, nhìn tay cô rồi vươn tay ra đặt lên vai cô, định lật người cô lại.

Ai ngờ tay vừa vươn ra thì Diệp Song liền hất tay anh ra, lạnh giọng: “Cơ thể của tiểu thư chúng tôi anh cũng dám tùy tiện động vào?”

“Không động sao tôi chữa được? Hơn nữa, tiểu thư mấy người còn chưa nói gì, đã đên lượt một nha đầu như cô nói chuyện với tôi?” Lâm Vũ lạnh giọng, chắc chắn nha đầu này nhất định là do Sở Vân Tỉ dạy dỗ.

“Song Nhi!” Sở Vân Tỉ ra hiệu với cô ta. Bây giờ phải nhờ vả Lâm Vũ, tất nhiên chỉ có thể nghe theo.

Diệp Song lúc này mới hừ lạnh một tiếng, lui qua một bên.

Lâm Vũ vươn tay sờ lên vết đỏ trên lưng Sở Vân Vi, xác nhận độ cứng rồi ấn một cái, hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Sở Vân Vi lắc đầu, nội tâm không khỏi kinh ngạc.

Khoảnh khắc ngón tay ấm nóng của anh chạm vào da cô thì nội tâm vốn hoảng loạn của cô liền bình ổn lại, chuyển thành cảm giác an toàn cực lớn.

“Hà tiên sinh, tình hình này của em tôi chữa được không?” Sở Vân Tỉ có chút sốt sắng.

“Chữa được.” Lâm Vũ có chút lười bận tâm tới hắn, cũng không ngẳng đầu, hờ hững nói: “Tắm cái là khỏi. Triệu chứng bớt đỏ và người lạnh, toàn bộ sẽ được chữa khỏi.”

“Tắm… tắm?” Sở Vân Tỉ kinh ngạc mà há lớn miệng.

Sau đó anh ta thầm bực tức, rõ ràng Lâm Vũ vẫn còn đang giận anh ta, cố ý qua mặt anh ta mà. Dù sao chỉ tắm thôi thì sao chữa bệnh được. Em gái tắm nhiều năm như vậy cũng không thấy đố!

Bình Luận (0)
Comment