Cực Phẩm Ở Rể

Chương 882

Chương 882:

Sở Tích Liên thở ra một hơi, nói: “Tôi vì ngăn cách nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên mới nhốt nó ở nhà, không nghĩ đến, nhót được người nó nhưng lại không nhốt được trái tim nó.

“Đây…anh Sở, Vân Vi thế nào lại nhìn trúng tên tiểu tử họ Hà thế, bọn họ bình thường chẳng CÓ CƠ hội nào tiếp xúc với nhau chứ nhỉ?” Mặt Trương Hữu An trầm xuống, có chút nghỉ ngờ nói.

“Anh Trương, có lẽ anh không biết, con gái tôi từ nhỏ thân thê yêu đuổi, Vân Tỉ lúc đó đi công tác ở Thanh Hải, thuận tiện mang con nha đâu đó đi theo, không nghĩ đến vừa hay đụng phải Hả Gia Vinh, hắn nhìn ra bệnh trên người Vân Vì, đồng thời lại giúp Vân Vĩ trị khỏi, cho nên hai người từ đó liên hệ với nhau.”

Sở Tích Liên có chút không biết phải làm sao, nói: “Không nghĩ đến tên tiểu tử đó chỉ xem bệnh cho nó một lần, nó lại yêu thầm tên tiểu tử đó…

Trương Hữu An nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt tái mét không nói lời nào.

Trên mặt Trương Hữu Tỉ lại không thay đổi quá nhiêu, cười nói: “Sở đại ca, người xưa có câu, mạng của cha mẹ, lời của người mai mỗi, chỉ cần anh và tôi định thông gia, vậy hai đứa nhỏ tự nhiên sẽ theo ÿ của chúng ta, tuy nhiên hiện tại thời đại tiến bộ, chủ trương tự do hôn nhân, nhưng hai nhà chúng ta không như những gia đình bình thường, có những lúc, vì lợi ích của gia tộc, không thê không hi sinh lý tưởng của một người.

Làm một nước cờ cứu mạng của Trương gia, hắn đối với chuyện vút đi ý nguyện của một người, bản thân không có sự lựa chọn liên đồng cảm sâu sắc.

Hắn đã bước trên con đường tập võ tu huyền, thậm chí bao gồm cả việc kết hôn với người mà mình không, thích, đều là do năm đó ông nội hắn và lão gia tử của Trương gia hùng tài mưu lược thiết kế.

Tuy hắn năm đó trăm ngàn lân không nguyện ý, nhưng hiện tại xem ra, bô trí của ông nội quả thực quá tốt rôi, Trương gia cũng vì hán và đại ca, một người luyện võ, một người làm chính trị, hai người kết hợp, như cũ duy trì địa vị của ba gia tộc lớn ở Bắc Kỉnh.

“Những lời của Hữu Ti nói rất đúng, hai nhà anh và tôi mạnh mẽ kết bếp: chắc chắn vượt qua. Hà gia, kiêu ngạo ở thành phô này, nhưng tính cách đứa nhỏ Vân Vi này rất bướng, tôi cũng không thể bức chết con gái mình.”

Sở Tích Liên thở dài nói, bộ dáng vô cùng đau lòng.

Trương Hữu An và Trương Hữu Tỉ nhìn nhau một cái, đột nhiên cũng không biết nên nói cái gì.

“Đều tại cái tên đáng chết Hà Gia Vinhl”

Sở Tích Liên đạp mạnh cái ví lên bàn, tức giận nói: “Tôi nên sớm trừ khử tên tiệu tử này, lưu lại hắn quả là một mớ rắc rồi.

“Anh Sỏ, hiện tại trừ khử hắn ta cũng không muộn mài”

Nghe vậy, sắc mặt Trương Hữu An liên kinh ngạc, lập tức nói, muôn mượn đao của Sở gia giết chết Lâm Vũ.

Sở Dịch Liên khẽ khàng giật mình, không nghĩ tới lại bị Trương Hữu An năm thóp, chậm rì rì một hôi rôi nói: “Lúc trước không trừ khử là vì sơ suất, hiện tại không có cơ hội ra tay, trên thế giới không có bức tường nào chắn được gió, cho dù tôi có làm bí mật đến thê nào, thì ,cũng sẽ có khả năng bị phát hiện, nêu như bị con gái yêu quý của tôi phát hiện tôi giết chêt Hà Gia Vinh, nó chắc chắn sẽ hận chết tôi.”

Trương Hữu An há miệng, bất lực đem những lời chuẩn bị nói ra nuốt vào bụng, không nghĩ đến tên Sở Tích Liên này thật quá gian xảo.

“Anh Trương, thật ra chuyện này do Trương gia các anh làm là thích hợp nhất, Trương gia các anh lần này có cơ hội ra tay trên người tên tiểu tử đó, chắc sẽ không cam lòng bỏ qua cơ hội này chứ?”

Sở Tích Liên đột nhiên thò đầu gặn hỏi Trương Hữu An một tiêng.

Bình Luận (0)
Comment