Cực Phẩm Ở Rể

Chương 890

Chương 890:

Lúc này, trận đấu hỗn loạn của Tần Tú Lam, Lý Tố Càm và Lý Tú Mỹ đã đi đến hồi kết, chiếc váy nhung đỏ tuyệt đẹp của Lý Tú Mỹ dính đây bùn trăng, sợi dây chuyền trên cổ đã bị giật đút, đâu tóc lộn xôn, hai bên má sưng đỏ như đít khỉ, mi giả cũng bị rơi ra một cái nên nhìn thấy một mất to một mắt nhỏ, vô cùng nhéch nhác.

Sau khi mọi người xung quanh chú ý đến động tĩnh bên này, cũng không xem hoạt động trên sân khâu nữa, mà đồng loạt nhìn qua bên này, sau khi thầy dáng vẻ của Lý Tú Mỹ thì cười ngặt nghẽo.

Lý Tú Mỹ tức đến muốn nỗ phổi, từ dưới đất bò dậy đi giày vào, chỉ tay vào Tần Tú Lam và Lý Tế Cầm lớn tiếng mắng: “Hai cái đồ đê tiện các người,phó thị trưởng thành phô Bắc Kinh Sắp đến đây cất băng khánh thành, đề ông ây gọi cảnh sát tóm hết các người, khiến các người ở tù mọt gông.”

Sau khi nghe đến tên phó thị trưởng thành phổ, sác mặt Lý Tô Cẩm và Tần Tú Lam liền thay đổi, hình như cũng có chút sợ hãi.

Lâm Vũ không nhịn được nhíu mày, lập tức nói: “Không sao, mẹ, chỉ là tát mấy cái, không phải chuyện lớn.”

Tuy anh trên miệng nói như vậy, nhưng trong lòng đang tính toán tìm ai đó đên giúp, ở thành phó Bắc Kinh này anh cũng xem như có quen biết, nhưng người có ảnh hưởng nhất định cũng chỉ biệt mỗi Lý Thiên Hủ và Lý Chân Bắc mà thôi, cho nên một hồi CÓ quá phiền phức anh cũng chỉ có thể gọi cha con Lý gia đến giúp đỡ.”

“Còn có đồ ranh con nhà cậu, đợi đó, cậu dám đánh con trai tôi, cậu cũng.

không chạy thoát.” Lý Tú Mỹ nhìn về phía Lâm Vũ nghiên chặt răng, cô ta vân còn hận trong lòng vì anh đã chiếm lấy hào quang của gia đình họ trong buôi thử đồ trang sức lần trước.

Lúc này một chiếc xe ô tô màu đen đột nhiên dừng lại bên đường, sau đó một người đàn ông trung niên quân áo là lượt bước xuông xe, theo sau còn có một người trợ lý nam.

“Me, Bách thị trưởng đến rồi.”

Đường Hoằng Húc sau khi nhìn thấy người đàn ông quần áo là lượt liền vui mừng.

“Bách thị trưởng, Bách thị trưởng, ông phải làm chủ giúp tôi.”

Lý Tú Mỹ thấy vậy không quan tâm tât cả lao vê phía trước.

“Ai ya! Có chuyện gì thế?” Bách thị trưởng nhìn thây dáng vẻ của Lý Tú Mỹ bị dọa nhảy dựng lên, một hôi vân chưa nhận ra ai.

“Bách thị trưởng, là tôi nè! Tôi là Lý Tú Mỹ!” Lý Tú Mỹ lập tức nói.

“Bách thị trưởng, đây là mẹ tôi.”

Đường Hoàng Húc cũng lập tức chạy lên nói.

“Đường phu nhân, cô…cô sao lại như thê này?” Bách thị trưởng có chút kinh ngạc nói.

“Bị hai người đàn bà điên bên đó đánh.” Lý Tú Mỹ căn răng nói.

“Chuyện này cũng được sao?” Sắc mặt Bách thị trưởng liên trở nên lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà dám đánh nguười, quả thật vô pháp vô thiên. Trợ lý Mã, lập tức gọi điện đến cục cảnh sát thành phó, bắt hết bọn họ cho tôi.”

“Vâng.” Người trợ lý sau ông ta gật đầu, lập tửc chuẩn bị gọi điện.

“Thị trưởng, chính là hai người phụ nữ đó.”

Lý Tú Mỹ cảm thấy trong lòng vô cùng hả giận, chỉ Lý Tố Cầm và Tần Tú Lam nói: “Hai người các người đợi ngồi tù đi!”

Sắc mặt Lý Tố Cầm và Tần Tú Lam trỏ nên trăng bệch, rõ ràng là có chút sợ hãi, không nghĩ đến vừa đến Bắc Kinh đã gặp Biết räc rồi lớn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment