Cực Phẩm Thần Y

Chương 1102

Chương 1102

“Để em đi lấy cho chị!”

Ngụy Nhã Huyên hai mắt sáng lấp lánh, Tiêu Ngọc Tuyết muốn dùng đến Phá Lôi Anh Thương chứng tỏ cô đang cực kì tức giận. Dứt lời, cô vội vàng chạy lên lầu lấy thứ mà Tiêu Ngọc Tuyết muốn. Ngụy Phong Lăng hết cách đành quay sang Trần Gia Bảo.

“Gia Bảo, hay là anh khuyên chị Ngọc phi giúp em với? Tuy rằng chị Ngọc Tuyết còn trẻ nhưng đã đạt đến cảnh giới Thông U, thực lực mạnh vô cùng. Huống hồ trong tay chị ấy còn có Phá Lôi Anh Thương, có thể khiến tu vi chị ấy nnag cao thêm khoảng ba phần mười. Cứ như vậy, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là chị Ngọc Phi.”

“Tôi không cần lời khuyên của bất kì ai cả, trận đấu này do chính tôi quyết định! Tôi đang giúp anh hả giận, hiện tại mọi người đều có vũ khí, chỉ mình tôi tay không bắt cọp thôi. Anh tính thế nào đây hả?”

Liễu Ngọc Phi quả quyết nói, ánh mắt theo bản nawg hướng về phía Trần Gia Bảo.

“Yên tâm, tôi đương nhiên không căn ngăn cô làm gì cả. Tôi càng không để cô phải chịu thiệt thòi đâu.

Ngụy Phong Lăng, thứ anh kí gửi đã đến nơi chưa?”

“Có, bưu kiện hiện tại chỉ còn chờ bóc ra mà thôi.”

Ngụy Phong Lăng gọi người hầu, chưa đầy một phút bọn họ đã nâng một bưu kiện được buộc ruy băng vàng mang vào. Trần Gia Bảo nhận lấy gói hàng, sau khi đem ruy băng tháo bỏ, một thanh kiếm mang theo hơi thở từ nghìn năm xuất hiện ngay trong tầm mắt mọi người.

Đây chính là chiến lợi phẩm mà anh thu được từ gia tộc nhà họ Phụng – Thiên Tế kiếm.

Bởi vì Thiến Tế kiếm trên thực tế chính là vật cấm, không thể di chuyển bằng đường hàng không, vậy cho nên Trần Gia Bảo đã trực tiếp kí gửi thẳng đến nhà họ Ngụy.

“Thanh kiếm này tuyệt đối là thần binh lợi khí, so với Phá Lôi Anh Thương của Tiêu Ngọc Tuyết tuyệt đối không hề kém cạnh chút nào cả.”

Trần Gia Bảo đặt thanh kiếm vào tay Tiêu Ngọc Tuyết, nghiêng đầu nở nụ cười. Mà cô sau khi cầm lấy Thiến Tế kiếm, ánh mắt nhìn về phía anh trong vô tình lại lộ ra vẻ dịu dàng, nồng nàn đắm say.

“Xem như anh còn có chút lương tâm. Đi, mau ra ngoài xem tôi sẽ xử lý người phụ nữ không biết giữ mồm giữ miệng kia thế nào đây!”

Cô trực tiếp cầm kiếm bước ra bên ngoài, đi thẳng đến khuôn viên biệt thự. Nhìn thấy Liễu Ngọc Phi, đáy mắt Tiêu Ngọc Tuyết lập tức lóe lên vẻ khiêu khích.

Liễu Ngọc Phi nhìn về hướng Trần Gia Bảo, khẽ nháy mắt, sau đó đi đến trước mặt Tiêu Ngọc Tuyết. Hai người đều đã vào tư thế, sẵn sàng quyết đấu.

Cả hai đều có gương mặt xinh đjep tuyệt diễm, dáng dấp tựa như ma quỷ, chỉ cần đứng bên cạnh nhau như thế thôi đã khiến mọi người không thể nào ngưng trầm trồ. Ngụy Phong Lăng phất tay cho toàn bộ người giúp việc lui xuống, hiện tại trong khuôn viên chỉ còn có bốn người.

Ngay giây tiếp theo, Ngụy Nhã Huyên cầm một bọc màu đỏ chạy xuống, đưa thanh trường thương cho Tiêu Ngọc Tuyết. Mặc dù gần đây ngày nào cô cũng luyện tập nhưng khi cầm trường thương này trong tay, Ngụy Nhã Huyên vẫn cảm thấy mệt không sao chịu nổi, chỉ có thể hé miệng thở dốc.

Ngụy Nhã Huyên lùi bước, đứng bên cạnh Trần Gia Bảo nghịch ngợm tươi cười.

“Lần này có trò hay để xem rồi.”

Ngụy Phong Lăng trừng mắt nhìn em gái mình, hạ giọng nghiêm khắc dạy dỗ.

“Còn không phải do em ở trước mặt chị Ngọc Tuyết nói năng xằng bậy hay sao?”

“Thì…thì do em thuận miệng nói thôi, cũng đâu có ý gì. Em làm sao biết được chị ấy lại tưởng là thật chứ. Thôi thôi thôi, bây giờ tốt nhất là đợi hai người đó đánh xong rồi nói tiếp vậy.”

Ngụy Nhã Huyên chột dạ, len lén đưa mắt nhìn Trần Gia Bảo, tuy rằng rất muốn mở miệng giải thích nhưng tính tình cô vốn kiêu ngạo, cuối cùng vẫn lựa chọn cong đầu lưỡi phản bác anh trai mình.

Ngụy Phong Lăng hiện tại cảm thấy rất bất đắc dĩ, cả Tiêu Ngọc Tuyết lẫn Liễu Ngọc Phi đều không ai nhường ai, chỉ đành đợi đánh xong hẵng nói. Rất may hiện tại có Trần Gia Bảo, ít nhất hai người kia sẽ không xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, Ngụy Phong Lăng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Mà ở giữa khuôn viên, Tiêu Ngọc Tuyết lúc nào đã lấy sợi lụa đỏ ban nãy cột tóc mình lên, khí khái hơn người. Sau khi mở tấm bọc đỏ ra, một thanh trường thương dài khoảng bảy thước xuất hiện ngay trong tầm mắt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment