Chương 1144
Mặc dù không biết mối quan hệ cụ thể giữa nhà họ Ngụy và nhà họ Đường là gì, nhưng vừa rồi khi anh xảy ra xung đột với Đường Nhạc Thiên, Ngụy Phong Lăng cũng không có xuất hiện hòa giải, anh có thể thấy Ngụy Phong Lăng đối với việc anh và nhà họ Đường trở mặt hết sức vui vẻ. Có thể thấy anh ta mong muốn anh có quan hệ tốt với nhà họ Ngụy và trở mặt với nhà họ Đường, cơ bản có thể suy ra quan hệ giữa nhà họ Ngụy và nhà họ Đường đang rất quyết liệt, cho nên Ngụy Phong Lăng hy vọng có thể dựa vào thực lực của anh để đối phó với nhà họ Đường.
Chính vì vậy nên Trần Gia Bảo mới nói ra những lời này.
“Thì ra là Gia Bảo đã nhìn thấy hết rồi.” Ngụy Phong Lăng lộ vẻ ngượng ngùng nhưng cũng thẳng thắn thú nhận: “Nhìn ra cũng tốt, đúng là trong việc này tôi làm không được ngay thẳng, để hôm nào tôi mời anh đi uống rượu, xem như tạ lỗi với anh.”
Trần Gia Bảo bật cười, nói: “Uống rượu thì được, nhưng tôi không cần anh tạ lỗi, xét về công hay tư, tôi đều không có lý do gì để trách anh, mà cứ như vậy quan hệ giữa tôi và nhà họ Ngụy của anh xem như cũng xích lại gần nhau hơn, đối với những việc sau này cũng là có rất nhiều lợi ích.”
Nói một cách chính xác, nguyên nhân là vì Phan Phi Uyên, với tính cách của Trần Gia Bảo, Đường Nhạc Thiên bị dạy dỗ một trận cũng là chuyện đương nhiên, về phần Ngụy Phong Lăng, bọn họ chẳng qua là thờ ơ thuận theo chiều gió mà thôi, cùng lắm là có một chút ý đồ riêng. Cẩn thận suy nghĩ lại thì ý đồ riêng của bọn họ cũng không có tác hại gì tới Trần Gia Bảo.
Chính vì vậy Trần Gia Bảo đương nhiên sẽ không để bụng tức giận vì những chuyện vụn vặt này với Ngụy Phong Lăng, chưa kể Ngụy Nhã Huyên cũng mơ hồ có tình cảm với Trần Gia Bảo, Trần Gia Bảo lại càng không có khả năng dạy dỗ Ngụy Phong Lăng.
Nghe được những gì Trần Gia Bảo nói, Ngụy Phong Lăng vui mừng khôn xiết, giơ ngón tay cái ra nói: “Được rồi, vậy hôm nào đó tôi sẽ tìm cơ hội tốt đưa anh đi uống rượu một bữa, chúng ta không say không về!”
“Được.” Trần Gia Bảo gật đầu cười.
Ngụy Phong Lăng cũng lập tức bật cười theo.
Ngụy Nhã Huyên nghe hai người nói qua nói lại không đầu không đuôi, vẻ mặt cô ta mờ mịch, thuận thế ôm lấy cánh tay của Trần Gia Bảo, ở trước mặt Trần Gia Bảo, hỏi: “Trần Gia Bảo, anh đang cùng anh trai tôi nói chuyện gì vui vậy. Tại sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”
Trần Gia Bảo cười bí hiểm, nói: “Đây là thiên cơ bất khả lộ, không thể nói cho cô biết, mà có nói cô cũng chẳng hiểu đâu.”
“Anh đi chết đi, anh không muốn nói thì thôi, bổn tiểu thư cũng chẳng thèm nghe đâu.” Ngụy Nhã Huyên trợn mắt lên vẻ khinh thường.
Ngụy Phong Lăng nhìn Ngụy Nhã Huyên yêu chiều mỉm cười, sau đó nói với Trần Gia Bảo: “Bữa yếu tiệc này cũng bị anh làm cho chấn động như vậy rồi. Đoán chừng bây giờ người ở đây cũng chẳng còn tâm trạng gì để thưởng thức bữa tiệc nữa đâu. Đi thôi, tôi đưa anh đi đến gặp Tôn Trường Đông.”
“Được rồi, cũng đến lúc đi làm chuyện chính.” Trần Gia Bảo sảng khoái đáp lời.
“Gia Bảo.” Liễu Ngọc Phi đột nhiên nắm lấy tay của Trần Gia Bảo, quan tâm hỏi thăm: “Có cần tôi đi cùng với cậu không?
“Không cần đâu, sáng hôm nay tôi đã nói trước rồi, cô cứ ở lại thưởng thức bữa tiệc là được.” Trần Gia Bảo mỉm cười, vỗ nhẹ lên bàn tay ngọc bích của Liễu Ngọc Phi, sau đó nói: “Những việc còn lại, cứ giao cho tôi giải quyết.”
“Ừm.” Liễu Ngọc Phi trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
“Đi thôi.” Trần Gia Bảo đứng dậy đi theo Ngụy Phong Lăng.
Ngụy Nhã Huyên nhìn những động tác thân mật vừa rồi của Liễu Ngọc Phi và Trần Gia Bảo, trong lòng cảm thấy ghen tị, ậm ờ nói: “Ở đây có mùi chua thối của tình yêu bay lơ lửng, thật khó chịu.”