Cực Phẩm Thần Y

Chương 1151

Chương 1151

Lúc này một loại trầm hương đã được đốt lên đang lượn lờ tỏa khói nhẹ trong lư hương, tỏa ra hương thơm sâu sắc vượt thời gian, làm cho thanh tâm tịnh khí.

Bùi Thanh Phong ngồi xếp bằng trên nệm mềm trong căn phòng yên tĩnh, có vẻ như đang ngồi thiền, nhưng thực ra là đang suy nghĩ.

Bất cứ khi nào Bùi Thanh Phong gặp phải vấn đề khó khăn, anh ta đều đến căn phòng yên tĩnh này để thiền định, thậm chí chiến lược thống nhất toàn bộ thế lực ngầm của tỉnh Phú Thọ cũng được lập ra trong căn phòng yên tĩnh này.

Bây giờ đối với Bùi Thanh Phong mà nói, vấn đề khó giải quyết nhất chính là việc Trần Gia Bảo đã đến tỉnh Phú Thọ.

Lần trước trên đỉnh núi Hồng Lĩnh ở tỉnh Hòa Bình, trận chiến giữa Trần Gia Bảo và Phụng Bằng Thanh đã để lại trong lòng anh ta ấn tượng vô cùng sâu sắc, Trần Gia Bảo không chỉ có thể lấy thực lực Tông sư hậu kỳ chống đối lại thực lực Truyền kỳ cường giả, mà chiêu thức cuối cùng anh sử dụng là “Liệt địa kiếm” đã đem đầu Phụng Bằng Thanh chém bay ngay tại chỗ, cho thấy thực lực của Trần Gia Bảo còn khủng bố hơn cả Truyền kỳ cường giả trong truyền thuyết, đồng thời hoàn toàn làm mới sự hiểu biết của Bùi Thanh Phong về Trần Gia Bảo.

Anh ta biết Trần Gia Bảo nhất định sẽ tới tỉnh Phú Thọ, thậm chí lần trước anh ta còn hẹn Trần Gia Bảo đến tỉnh Phú Thọ giải quyết hết ân oán hận thù.

Nhưng mà anh ta không ngờ là Trần Gia Bảo lại đến quá nhanh, nhanh đến mức anh ta vẫn chưa kịp suy nghĩ kế sách để đối phó, anh ta cảm thấy mọi chuyện thật khó giải quyết, cho nên đã đến căn phòng yên tĩnh này để tự thiền định suy nghĩ.

“Với thực lực của Trần Gia Bảo hiện tại, Truyền kỳ sơ kỳ cường giả tuyệt đối không phải là đối thủ của Trần Gia Bảo, thậm chí ngay cả Truyền kỳ trung kỳ cũng không có khả năng chống lại được Trần Gia Bảo, chí ít cũng phải đạt đến trình độ Truyền kỳ hậu kỳ thực lực…”

“Nếu như bao vây tấn công Trần Gia Bảo xem ra có phần thắng nhiều hơn, nhưng có hai chỗ khó khăn, một là không biết cái thứ gọi là “Liệt địa kiếm” đó có năng lực gây sát thương quanh vùng hay không…”

“Trần Gia Bảo mới vừa đến tỉnh Phú Thọ đã đắc tội đến nhà họ Đường, vậy thì có thể tranh thủ cùng nhà họ Đường hợp tác lực lượng, cùng với nhà họ Nhạc của Nhạc Kim Luân, sau đó phe ta chí ít cũng có mấy vị Tông sư cường giả, nếu hợp tác thêm với các đại gia tộc khác đồng thời có thể trấn áp tạo sức ép lên nhà họ Ngụy.”

Bùi Thanh Phong nảy ra hết ý nghĩ này đến suy nghĩ khác, ý nghĩ nào cũng nghĩ đến cách đối phó với Trần Gia Bảo.

Đột nhiên, “ầm ầm ầm”, có tiếng gõ cửa.

Bùi Thanh Phong vô thức nhíu chặt mày, anh ta không thích bị quấy rầy khi đang suy nghĩ chuyện quan trọng, nhưng anh ta biết hiện tại chỉ có một người duy nhất dám quấy rầy anh ta, đó chính là em gái anh ta – Bùi Tuệ Lâm.

Quả nhiên, khi cánh cửa bị đẩy ra, Bùi Tuệ Lâm mặc áo dài màu đỏ rực bước nhanh vào, ngồi đối diện với Bùi Thanh Phong, vẻ mặt hoảng sợ và kinh ngạc nói: “Anh trai, em vừa rồi nghe có người bên ngoài nói Trần Gia Bảo đã đến tỉnh Phú Thọ.”

Cô ta lúc nãy đang tự mình chơi đàn piano trong phòng, nhưng không ngờ nghe thấy bên ngoài có người nói Trần Gia Bảo đã đến tỉnh Phú Thọ, cô ta sững sờ đi ra ngoài hỏi, lúc đó mới biết toàn tỉnh Phú Thọ đều đã lan truyền ra tin tức này.

Cô ta chạy ngay đến phòng Bùi Thanh Phong tìm anh ta nhưng không thấy anh ta, suy nghĩ một chút cô ta cũng đoán được Bùi Thanh Phong đang ở đây nên đi thẳng tới đây tìm, quả nhiên anh ta đang ở đây thiền định.

Trước câu hỏi dồn dập của em gái, Bùi Thanh Phong gật đầu xác nhận, nói: “Trần Gia Bảo quả thật đã tới đây, hiện tại anh ta đang ở thành phố Thái Bình.”

“Thành phố Thái Bình? Đó không phải là địa bàn của anh em nhà họ Ngụy hay sao, Trần Gia Bảo ở chỗ đó làm gì?” Bùi Tuệ Lâm trong mắt lóe lên một tia tò mò, sau đó hỏi: “Đúng rồi, hôm đó ở trên núi Hồng Lĩnh, không phải anh và Trần Gia Bảo đã có cuộc hẹn hay sao, anh đã hẹn với anh ta đến tỉnh Phú Thọ giải quyết hết ân oán. Anh nói thử xem, hiện tại Trần Gia Bảo nhanh như vậy đã chạy đến tỉnh Phú Thọ, có phải là anh ta đã rất nóng lòng muốn đối phó với nhà họ Bùi chúng ta hay không?”

Bình Luận (0)
Comment