Cực Phẩm Thần Y

Chương 1159

Chương 1159

Tiêu Ngọc Tuyết hai mắt sáng rực lên, cha của cô ta đã là một Tông sư hậu kỳ cường giả, thuộc về tồn tại bất khả chiến bại bên dưới “Truyền Kỳ cảnh giới”, Trần Gia Bảo tuy còn rất trẻ tuổi nhưng đã là một trong những cái tên sáng chói nhất trong giới võ đạo. Anh chưa bao giờ có thất bại kể từ khi xuất đạo trên giang hồ.

Hai người này quyết đấu, khẳng định là vô cùng đặc sắc thú vị!

Tiêu Ngọc Tuyết trong lòng hưng phấn mong đợi.

Ngụy Phong Lăng cũng rất mong chờ.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Tiêu Ngọc Tuyết và Ngụy Phong Lăng, Tiêu Thiên Tắc cười lắc đầu nói: “Không không, hoàn cảnh nơi này làm lòng người thanh tịnh, bầu không khí nhu hòa, ở chỗ này mà động đao động thương không thích hợp, còn sẽ làm tổn thương hòa khí, có thể dùng cách khác so tài phân thắng bại cũng rất thú vị.”

Trần Gia Bảo ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười: “Ngài Tiêu muốn so cái gì, chính là đánh cờ tướng sao?”

“Đúng vậy!” Tiêu Thiên Tắc vỗ đùi hưng phấn nói: “Chúng ta đánh cờ tướng.”

Tiêu Ngọc Tuyết cảm thấy rất thất vọng, cười nhạo nói: “Thật đúng là rất nhàm chán.”

Tiêu Thiên Tắc lắc đầu nói: “Chớ coi thường cách đánh cờ tướng. Cái gọi là ‘Cờ tướng giống như bày trận, điểm như điểm binh. Sông giới ba phần rộng, mưu trí vạn trượng sâu’ Thời khắc đánh cờ sẽ thể hiện rõ nhất mưu trí và đặc điểm tính cách của một con người. Cha biết Ngọc Tuyết say mê luyện võ cổ truyền, nhưng nếu như chỉ có vũ lực mạnh mẽ thì chẳng qua cũng chỉ giống như loại đàn ông thô tục mà thôi, chỉ có trí dũng song toàn mới là trình độ mà thế hệ chúng ta muốn đạt được.”

“Đúng, đúng, cha nói không sai chút nào.” Tiêu Ngọc Tuyết trợn mắt, trong lòng tuy không vừa ý, nhưng vẫn đứng lên đi qua một bên nhường chỗ cho Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo cười nói: “Nếu ngài Tiêu đã muốn so tài đánh cờ tướng, vậy Gia Bảo cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nói xong, anh ngồi xuống đối diện với Tiêu Thiên Tắc.

Tiêu Thiên Tắc cười cười, sắp xếp lại quân cờ trên bàn cờ, nói: “Không biết cậu Trần tài đánh cờ tướng thế nào?”

Trần Gia Bảo nhún vai, nói: “Qua loa thôi, có thể xem như tạm được.”

Tiêu Ngọc Tuyết đột nhiên cười nói: “Trong trường hợp này, anh nên từ bỏ càng sớm càng tốt. Anh có biết ba điều mà cha tôi tự hào nhất trong đời là gì không?”

“Không biết, là cái gì vậy?” Trần Gia Bảo vừa đặt quân cờ vừa tò mò hỏi.

Tiêu Ngọc Tuyết cười nói: “Điều đáng tự hào đầu tiên là sinh được một cô con gái bảo bối xinh đẹp tài giỏi như tôi, điều thứ hai chính là thương pháp gia truyền của nhà họ Tiêu chúng tôi, điều thứ ba…”

Ngụy Phong Lăng vội vàng cướp lời nói: “Thứ ba là tài đánh cờ tướng. Cha nuôi của tôi đặc biệt lợi hại, rất hiếm khi gặp được địch thủ trên bàn cờ.”

Tiêu Thiên Tắc nghe con gái bảo bối và con trai nuôi khoe khoang tự hào về mình, trong lòng không khỏi an tâm, cười lớn, khoác khoác tay “Khiêm tốn” rồi nói: “Cái gì mà hiếm gặp địch thủ, chỉ là mây bay mà thôi.”

Trần Gia Bảo không nhịn được bật cười, mặc dù Tiêu Thiên Tắc là một Tông sư hậu kỳ, nhưng hiếm thấy không có tính cách kiêu ngạo của một vị Tông sư, ngược lại tính tình rất dễ gần khiến người ta có một loại cảm giác thân thiết.

Sau đó Tiêu Ngọc Tuyết cười nói: “Trần Gia Bảo, nếu như tài đánh cờ tướng của anh thật sự tầm thường như vậy, tôi thật lòng khuyên anh nên đầu hàng càng sớm càng tốt, để khi bị giết phải bỏ giáp bỏ mạng, như vậy sẽ để lại cho anh một bóng ma tâm lý, báo hại anh sau này không bao giờ dám đánh cờ tướng với cha tôi nữa.”

Trần Gia Bảo lúc này đã đặt xong quân cờ lên bàn cờ, cười nói: “Vẫn chưa bắt đầu so tài cơ mà, vẫn chưa biết chắc ai sẽ thắng ai sẽ thua, Tiêu tiểu thư, cô nói quá chắc chắn như vậy, vạn nhất nếu lúc đó tôi thắng, cô không phải là sẽ bị đánh lại vào mặt rất đau sao.”

Ngay khi những lời này nói ra, Ngụy Phong Lăng và Tiêu Ngọc Tuyết đều rất sửng sốt, nghe Trần Gia Bảo nói ra ý tứ thế này, hình như anh đối với bản thân cũng rất có lòng tin?

Bình Luận (0)
Comment