Cực Phẩm Thần Y

Chương 1217

Chương 1217

“Haha, cho dù Trần Gia Bảo là người đứng trên đỉnh của toàn tỉnh Hòa Bình, anh ta còn có thể làm gì, đến tỉnh Hòa Bình của chúng ta, anh ta cũng phải cong đít chạy về sao? Có thể thấy, mặc dù tỉnh Hòa Bình là tiếp giáp với tỉnh Phú Thọ của chúng ta, nhưng xét về sự dồi dào của nhân tài, tỉnh Hòa Bình đến lau giàu cho tỉnh Phú Thọ chúng ta cũng không xưng!”

Mọi người xung quanh đều cười.

Ngụy Phong Lăng và Phan Phi Uyên cũng có ít kinh nghiệm vẽ tranh, phải thừa nhận bức tranh”Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ” của Tôn Trường Đông quả thực có trình độ phi thường, trong lòng không khỏi thầm lo lắng.

Ba vị giám khảo trong đó có Trọng Văn Nam cũng đến bên tác phẩm “Điểu Ngữ Hoa Hương Đồ”, đem theo tròng kính bắt đầu tiến hành bình giá.

“Chậc chậc chậc chậc, bức họa này thực sự rất sống động, không nói tới cái khác, chỉ cần nói đến ba con chim này, phong thái, tư thế sống động như thật, thoạt nhìn còn tưởng là chúng đang sống, rất chân thực, không ngờ anh Tôn về phương diện hội họa, cũng có được trình độ cao đến như vậy, bội phục bội phục.”Trọng Văn Nam thở dài.

Hai giám khảo còn lại là Nhiễm Thiện Long và Sài Nhã Trung cũng dành nhiều lời khen ngợi.

Ngay sau đó, ba giám khảo chấm điểm, Trọng Văn Nam trực tiếp cho điểm cao nhất là 10 điểm, trong khi hai giám khảo còn lại đều cho 9 điểm.

Tất cả mọi người đều náo động, với điểm tuyệt đối 30, Tôn Trường Đông trực tiếp ghi được số điểm siêu cao 28, tương đương với việc báo trước chiến thắng của Tôn Trường Đông.

 

 

 

Trong từng tiếng kinh ngạc cảm thán của mọi người, Tôn Trường Đông nắm chắc thắng lợi, đắc ý nhịn không được uống mấy ngụm Trúc Diệp Thanh, cảm giác càng thêm sảng khoái!

Sau đó anh ta lau rượu ở khóe miệng, lắc đầu cười, với anh ta mà nói, hành vi mua chuộc ban giám khảo của Bùi Thanh Phong hoàn toàn là dư thừa, dựa vào thực lực của anh ta tuyệt đối có thể đường đường chính chính đánh bại Trần Gia Bảo!

“Anh Ngụy, bây giờ xem ra, Gia Bảo chỉ có thể thể hiện một cách hoàn mỹ mới thắng được, nói cách khác, muốn thắng trận thi đấu này sẽ vô cùng gian nan.” Phan Phi Uyên thản nhiên nói, trong lúc lơ đãng, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, cô ta đã dồn 17500 tỷ vào người Trần Gia Bảo, tuy rằng Trần Gia Bảo đã hứa với cô ta cho dù như thế nào đi nữa anh chắc chắn sẽ thắng, nhưng cô ta cũng không muốn nhìn thấy Trần Gia Bảo bị thua.

Dù sao ngoài việc cô ta là bạn của Trần Gia Bảo, mà thắng lợi của Trần Gia Bảo cũng có thể giúp cô ta có được lợi ích lớn.

Ngụy Phong Lăng gật gật đầu, tuy rằng trong lòng hơi lo lắng, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng với Trần Gia Bảo, đành nói: “Yên tâm đi, tôi tin Gia Bảo.”

Đột nhiên, Tôn Trường Đông đi đến trước mặt Ngụy Phong Lăng với vẻ mặt đắc ý, cười nói: “Anh Ngụy, tôi đã vẽ xong một bức tranh rồi mà sao Trần Gia Bảo còn chưa tới, sẽ không đúng như lời tôi nói lúc trước, Trần Gia Bảo thật sự bỏ chạy trước khi thi đấu, tính bỏ cuộc rồi chứ?”

Ngụy Phong Lăng thờ ơ nói: “Gia Bảo sẽ đến.”

Ngụy Nhã Huyên cười nhạo một tiếng, nói: “Anh nghĩ hay thật, trình độ vụng về như mèo ba chân của anh sao có thể làm Gia Bảo bỏ chạy chứ? Chờ lát nữa thất bại vì bị Gia Bảo vả mặt đi, với lại tốt nhất anh nên tránh xa tôi ra một chút, cả người toàn mùi rượu làm tôi kinh tởm đến nỗi không hít thở được.”

Sắc mặt Tôn Trường Đông trầm xuống, tác phẩm anh ta tâm đắc nhất lại bị Ngụy Nhã Huyên châm chọc là trình độ mèo ba chân, trong lòng anh ta vô cùng tức giận, nhưng thế lực của nhà họ Ngụy rất lớn mạnh nên anh ta không dám mở miệng phản bác con gái nhà họ Ngụy.

Lập tức, anh ta lui về phía sau mấy bước, nhìn xung quanh một vòng, cao giọng cười nói: “Như mọi người chứng kiến, lúc đầu tôi đã hẹn trước với Trần Gia Bảo mười hai giờ trưa hôm nay sẽ tiến hành thi đấu, nhưng đã đến buổi trưa, tôi đã vẽ xong bức tranh của mình mà Trần Gia Bảo vẫn chưa tới, chẳng lẽ anh ta định để mọi người chúng ta chờ đến tối? Tôi thấy nếu không cứ chờ Trần Gia Bảo nửa tiếng đi, nếu nửa tiếng sau anh ta còn chưa tới thì sẽ tuyên bố anh ta chịu thua, mọi người nghĩ như thế nào?”

Lời nói vừa nói xong, đám người Ngụy Phong Lăng sôi nổi nhíu mày.

Nhưng mà, mọi người xung quanh lại ồn ào trầm trồ khen ngợi.

Bình Luận (0)
Comment