Cực Phẩm Thần Y

Chương 1364

Chương 1364

Hoắc Nhã Vân giật thót, trong lòng thầm than hỏng rồi, nếu Trần Gia Bảo thật sự ra tay thì hai người các cô tuyệt đối không có năng lực kháng cự.

Nhưng so với Hoắc Nhã Vân khẩn trương thì Bạch Ngọc Thanh không hề sợ hãi, thậm chí bên môi còn lấp loáng nụ cười: “Tôi rất thích tính cách dao sắc chặt đay rối của anh Trần đấy. Chị Nhã Vân, ở đây không không cần chị nữa, chị về nghỉ ngơi trước đi.”

Bạch Ngọc Thanh nói xong, nhìn sang Hoắc Nhã Vân.

Hoắc Nhã Vân do dự nói: “Sao? Nhưng… nhưng mà…”

Cô ta không nói ra được nhưng cái gì, mà ánh mắt luôn liếc về phía Trần Gia Bảo cũng đủ để nói lên cô ta lo cô chủ nhà mình ở lại cùng Trần Gia Bảo sẽ gặp nguy hiểm.

“Yên tâm đi, tôi tin thái độ làm người của anh Trần, anh ấy không phải dạng đàn ông thích vô cớ bắt nạt phụ nữ, hơn nữa…” Bạch Ngọc Thanh hơi dừng lại, sau đó mới nói: “Hơn nữa, tu vi của anh Trần rất bí hiểm, nếu anh ấy thật muốn ra tay với tôi thì chị có ở lại cũng vô dụng thôi.”

Hoắc Nhã Vân cảm thấy tiểu thư nói rất có lý, bất đắc dĩ chào hỏi rời đi.

Vườn hoa trên không này chỉ còn lại hai người Trần Gia Bảo cùng Bạch Ngọc Thanh.

Bấy giờ Bạch Ngọc Thanh mới nói: “Thật ra nhà họ Bạch còn chưa xác định lập trường, nói cách khác, cho dù cuối cùng nhà họ Bạch kề vai sát cánh với mười gia tộc lớn tỉnh Phú Thọ đối phó anh, hay là không đếm xỉa đến, sống chết mặc bây, hoặc thậm chí quay ngược mũi giáo giúp đỡ anh chống lại các gia tộc khác đều có khả năng rất lớn.”

Trần Gia Bảo dừng ăn, uống một ngụm vang đỏ, rút giấy ăn lau miệng rồi mới nói: “Thì ra nhà họ Bạch các cô còn có ý hợp tác với tôi à? Tôi nói thật, lời của cô khiến tôi rất ngạc nhiên, sao cô lại muốn liên thủ với tôi, không đến mức thấy tôi đẹp trai nên vừa gặp đã thương, đưa ra ý định phản bội mười gia tộc lớn tỉnh Phú Thọ đấy chứ?”

“Khì khì…” Bạch Ngọc Thanh không nhịn được cười phì: “Tôi thừa nhận anh Trần rất thanh tú điển trai, nhưng còn lâu mới đến mức khiến người ta ngỡ người trong mộng, làm tôi vừa gặp đã thương.”

“Ồ? Vậy động cơ của cô là cái gì?” Trần Gia Bảo chân thành hỏi.

Bạch Ngọc Thanh đứng lên, bưng ly đến cạnh lan can, gió đêm thổi mái tóc đen dài của cô hơi hỗn độn, nhìn hồ nước lấp lánh màu bạc dưới ánh đêm, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh Trần, anh cảm thấy cảnh ở đây thế nào?”

Trần Gia Bảo nghe vậy thì đứng lên đi tới cạnh Bạch Ngọc Thanh, ngước mắt nhìn mặt hồ mênh mang thoáng gợn nơi xa, trên mặt hồ in bóng trăng trong trẻo lạnh lùng, tản ra ánh sáng màu bạc lấp lánh, tựa như dòng ngân hà trên cao vậy, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách thoáng qua, khiến người ta cảm thấy thanh thản thư giãn. Anh gật đầu: “Sóng nước mênh mông, trăng thanh, gió mát, là cảnh đẹp khó thấy.”

“Đúng vậy, cảnh thật là đẹp.” Bạch Ngọc Thanh thở dài: “Đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy chỉ có thể thấy ở thành phố Yến Bái, mà thành phố Yên Bái thuộc phạm vi thế lực của nhà họ nhà họ Hoàng và nhà họ Hề.”

Trần Gia Bảo kinh ngạc: “Ý cô là cô muốn đối phó nhà họ Hoàng và nhà họ Hề?”

“Phải, tôi không hài lòng khi nhà họ Bạch chỉ xếp thứ ba, không, nói đúng hơn thì tôi muốn dẫn nhà họ Bạch leo lên đỉnh tỉnh Phú Thọ, trở thành thế gia bậc nhất tỉnh Phú Thọ.” Bạch Ngọc Thanh xoay qua nhìn anh, tuy vẫn thanh cao lạnh nhạt như trước, nhưng trong mắt dần sinh ra một loại hừng hực nóng cháy: “Thế nào, có phải anh cảm thấy dã tâm của tôi quá lớn không?”

Trần Gia Bảo lắc đầu: “Bình thường, đối phó nhà họ Hoàng và nhà họ Hề mà thôi, không tính là quá dã tâm, hơn nữa tôi rất thích phụ nữ có dã tâm.”

Bạch Ngọc Thanh khẽ nở nụ cười, hít sâu một hơi: “Đáng tiếc, nhà họ Hề còn chưa tính, thực lực cũng tương đương với nhà họ Bạch chúng tôi, nhưng nhà họ Hoàng là gia tộc mạnh nhất tỉnh Phú Thọ, thực lực vượt qua nhà họ Bạch quá xa, trong tình huống bình thường, nếu nhà họ Bạch muốn đánh bại nhà họ Hoàng thì đúng là hy vọng xa vời. Nhưng sự xuất hiện của anh Trần làm tôi lại thắp lên hy vọng, nếu tôi và anh liên hợp lại thì chưa chắc không thể lật đổ nhà họ Hoàng và nhà họ Hề, đây mới là mục đích tôi mời anh Trần đến đây hôm nay.”

Bình Luận (0)
Comment