Chương 1429
Sau khi ra ngoài trời đã tối hẳn, bầu trời đầy sao, tóc tai của Bạch Ngọc Thanh bị gió thu ban đêm thổi hơi rối, cô ta đi tới trước xe nhưng không mở cửa mà thay vào đó quay lại nhìn Trần Gia Bảo, trong đôi mắt sáng người mang theo vẻ dịu dàng, cười nói: “Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của tôi, Gia Bảo, cảm ơn anh.”
Trần Gia Bảo đi tới, rất tự nhiên duỗi tay đặt trên eo thon của cô ta, nhướng mày nói: “Gia Bảo? Không phải nên gọi là chồng sao? Lúc nãy ở quán bar cô gọi tình cảm lắm mà.
“Đáng ghét.” Mặt Bạch Ngọc Thanh đỏ bừng, chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran, nhanh chóng hất đôi tay đang lợi dụng của Trần Gia Bảo ra, mở cửa xe ngồi vào, đạp ga, lái xe về phía trước, để lại Trần Gia Bảo một mình đứng tại chỗ.
Trần Gia Bảo đứng yên, nhìn theo chiếc Lamborghini màu trắng đang chạy đi.
Nhưng không lâu sau, Bạch Ngọc Thanh lại lái quay trở lại, dừng trước mặt Trần Gia Bảo, kéo kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp không lẫn vào đâu được, lườm Trần Gia Bảo một cái, nói: “Còn không mau lên xe.”
Trần Gia Bảo ngồi vào ghế phụ, ngửi thấy mùi thơm trong xe, mỉm cười nói: “Vợ ngoan, anh biết em không nỡ bỏ anh lại mà.
Bạch Ngọc Thanh dường như đã hoàn toàn thích nghi với cách gọi “vợ” này, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, đỏ mặt nói: “Dừng, bớt tưởng bở, tôi chỉ lo anh sẽ bị lạc ở thành phố Bắc Ninh mà thôi. Dù sao thì anh cũng là chồng sắp cưới trên danh nghĩa của tôi, nếu làm ra chuyện gì buồn cười thì không phải tôi cũng bị mất mặt theo sao?
“Vậy thì vợ định dẫn anh đi đâu tiếp theo đây?”
“Tiễn anh trở lại thành phố Yên Bái!”
Sự thật đã chứng minh rằng thay vì đưa Trần Gia Bảo trở lại thành phố Yên Bái, Bạch Ngọc Thanh đã đưa anh đến một cây cầu vượt ở ngoại ô.
Ở đây khá hẻo lánh, xung quanh yên tĩnh, người qua lại rất ít, chỉ có hai người ở trên cầu là Bạch Ngọc Thanh và Trần Gia Bảo.
Hai tay Bạch Ngọc Thanh nắm lấy lan can, ngẩng đầu nhìn ngắm những vì sao trên bầu trời, sau đó nhìn Trần Gia Bảo, không biết đang nghĩ gì, hai mắt trở nên mờ mịt và ngượng ngùng.
Trần Gia Bảo sờ sờ mặt, buồn cười nói: “Trên mặt tôi có hoa à, không thì sao cô cứ nhìn tôi mãi thế?”
Mặt Bạch Ngọc Thanh ửng hồng, vội vàng dời tầm mắt, nói: “Nghe nói Hoàng Minh Diệu hẹn gặp mặt anh ở khách sạn Yên Bái?”
“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo không giấu diếm, nói với Bạch Ngọc Thanh về việc gặp Hoàng Minh Diệu, cuối cùng nói: “Mọi việc là như vậy, Hoàng Minh Diệu hẹn gặp mặt tôi chẳng qua là vì dựa vào thế lực của nhà họ hàng để đến cho tôi một con đường lui, đúng là không biết anh ta ngu ngốc hay là ngây thơ nữa.”
Bạch Ngọc Thanh hơi trầm ngâm, vừa nhắc đến chuyện chính liền quay lại là cô chủ nhà họ Bạch bình tĩnh và cao quý, nói: “Từ trước đến nay nhà họ Hoàng vẫn luôn là đối tượng của những dòng họ khác ở thành phố Phú Thọ. Dưới những vinh quang và sự nịnh nọt này, không chỉ Hoàng Minh Diệu mà ngay cả nhà họ Hoàng cũng sẽ không tránh khỏi chuyện mất ổn định, vì vậy mới đánh giá thấp các anh hùng trên thế giới, mà đây chính là điểm yếu mà chúng ta có thể lợi dụng.
Ngoài ra, còn có một chuyện tôi rất tò mò, nếu nhà họ Đoạn ở Hà nội đã sẵn sàng đứng ra hòa giải mối quan hệ của anh với nhà họ Hoàng rồi, nếu nhà họ Hoàng thực sự buông bỏ sự thù địch của họ với anh thì anh sẽ làm như thế nào? Trực tiếp từ bỏ thỏa thuận với tôi?”
Bạch Ngọc Thanh nói xong, đôi mắt nhìn về phía con đường tràn ngập ánh đèn neon phía dưới, trông thì có vẻ không để tâm, nhưng thật ra là để che giấu vẻ hoảng sợ trong mắt.
Nếu giao ước với Trần Gia Bảo thực sự bị hủy bỏ thì mối quan hệ yêu đương giả tạo giữa cô ta và Trần Gia Bảo cũng sẽ trở nên vô hiệu. chuyện này khiến Bạch Ngọc Thanh sợ hãi, sợ rằng sẽ nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh.