Cực Phẩm Thần Y

Chương 1532

Chương 1532

“Trang Tử không phải là cá, làm sao biết được cá có vui không chứ?*” Nhậm Mộng Vũ trầm giọng trả lời lại một câu, ngay lập tức lắc đầu rồi nói tiếp: “Bây giờ cậu vẫn còn vui. Đợi tới khi Trần Gia Bảo gặp bố của cậu, cậu nghĩ xem bố cậu liệu có đồng ý để cho cậu và Trần Gia Bảo quen nhau không chứ? Cậu cho rằng Trần Gia Bảo có thể chịu được áp lực từ bố cậu để ở lại bên cạnh cậu à? Đến khi ấy người chịu khổ không phải cậu thì còn là ai nữa?”

*Truyện cá vui “Mộng Vũ nói không sai!” Cao Triết cũng đã tới đây rồi. Anh ta ngồi đối diện với Tiếu Vi, bắt chéo chân lại, khinh thường nói: “Dựa theo những gì mà tớ hiểu rõ về bác thì chắc chắn bác sẽ rất chướng mắt Trần Gia Bảo. Đến lúc đó, Trần Gia Bảo chịu lựa chọn rời khỏi cậu thì tốt. Nhưng nếu như anh ta cố tình chọn ở bên cạnh cậu thì chắc chắn sẽ bị nhà họ Thượng chèn ép mọi mặt. Cậu cho rằng Trần Gia Bảo có thể chịu được tới khi nào chứ?

Nghe tớ khuyên một câu đi! Nhân lúc bây giờ vẫn chưa chìm quá sâu, hãy dứt khoát chia tay Trần Gia Bảo đi. Đó mới là sự lựa chọn tốt nhất lúc này.”

Vẻ mặt Thượng Tiếu Vi lập tức trở nên tái nhợt. Ngay sau đó, nhớ tới những lời Trần Gia Bảo đã nói với cô hôm qua, trong lòng cô lại xuất hiện một chút hy vọng. Dù là đang nói với Nhậm Mộng Vũ và Cao Triết nhưng rõ ràng giống như cô đang tự nói với chính mình vậy: “Tớ biết rõ là mọi người là vì muốn tốt cho tớ nhưng việc thích một người thì chỉ cần liếc mắt một cái nhưng muốn quên một người thì lại phải cần cả đời lận. Vậy nên, tớ không thể nào làm được.

Hơn nữa, Gia Bảo đã nói với tớ cả đời này anh ấy chỉ yêu một người. Anh ấy sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải ngưỡng mộ ánh mắt này của tớ. Vậy nên, tớ rất tin tưởng Gia Bảo. Anh ấy nhất định sẽ nói được làm được.”

Nhậm Mộng Vũ và Cao Triết nhìn nhau, vẻ mặt rất khó xử. Thượng Tiếu Vi đúng là không đến đường cụt thì không chịu quay đầu mà.

Nhậm Mộng Vũ nhẹ nhàng nói: “Được rồi, dù sao khuyên cũng đã khuyên rồi. Bọn mình ra ngoài cũng đã hơi lâu. Chơi thêm nửa tiếng nữa rồi về nhà họ Bạch thôi. Không biết bố tớ và gia chủ nhà họ Bạch đã bàn bạc tới đâu rồi?”

Thượng Tiếu Vi gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn không yên tâm lắm.

Còn bây giờ, Trần Gia Bảo đang lái chiếc xe Maybach, một lúc sau đã đến nhà họ Bạch. Anh nhìn thấy ở bên ngoài nhà họ Bạch có mấy chiếc xe sang trọng đang đỗ. Có lẽ đó là xe của nhà họ Nhậm và nhà họ Cao.

Bảo vệ gác cổng vừa nhìn đã nhận ra Trần Gia Bảo, nhanh chóng xoa xoa con mắt xem có nhận nhầm người không. Trong lòng vừa kích động vừa ngạc nhiên. Anh ta còn cảm thấy trong lòng một tâm ý sùng bài đầy nhiệt huyết đang chạy vọt lên.

Trong khoảng thời gian gần đây, nói đến người nổi tiếng ai cũng biết ở tỉnh Phú Thọ thì không thể nghi ngờ ai khác ngoài Trần Gia Bảo. Ở núi Văn Hổ, anh đã quét sạch đám tông sư, kiếm trảm truyền kỳ, một trận chiến diễn ra giúp anh trở thành người đàn ông mạnh mẽ nhất tỉnh Phú Thọ.

Còn những người làm mấy công việc này ở nhà họ Bạch dĩ nhiên cũng sẽ cảm thấy rất tự hào bởi vì Trần Gia Bảo chính là con rể tương lai của nhà họ. Vậy nên, bọn họ mỗi khi ra khỏi cửa đều mặt mày rạng rỡ, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, trong lòng cũng phải nói là rất vui vẻ.

Bây giờ, bọn họ đã nhìn thấy Trần Gia Bảo đến đây, từng người một đứng thẳng lưng, lớn tiếng chào hỏi: “Xin chào cậu chủ!”

Nếu bọn họ biết được nguyên nhân xảy ra trên núi Văn Hổ là do đám gia chủ nhà bọn họ đứng sau giật dây, hãm hại Trần Gia Bảo thì sợ là bây giờ nhìn thấy anh bọn họ không còn vừa kích động vừa ngạc nhiên nữa mà nó sẽ chuyển thành hai chân vừa run rẩy vừa sợ hãi.

Trần Gia Bảo hạ cửa kính xe xuống, cười cười với bọn họ: “Cô chủ nhà mọi người đâu rồi?”

Một tên bảo vệ có dáng người to lớn, khuôn mặt ngăm đen nói ra hết mọi chuyện đang diễn ra ở nhà họ Bạch, không giấu nửa lời: “Trả lời lại lời của cậu chủ. Bây giờ, mấy gia chủ của nhà họ Hề, nhà họ Nhậm, nhà họ Cao đến nhà họ Bạch. Hiện họ đang ở trong phòng khách trò chuyện với gia chủ. Còn cô chủ thì ở trong phòng khách chờ được một chút thì đã rời đi rồi. Có người nhìn thấy cô chủ đã đi ra vườn hoa phía sau căn phòng.”

Nhà họ Hề cũng tới đây?

Bình Luận (0)
Comment