Chương 161
Trong lúc nhất thời, một đống bệnh nhân vây quanh Hứa Mỹ Hòa, nhìn lại chiếc bàn để Trần Gia Bảo xem bệnh thì một người cũng không có, trông đìu hiu vô cùng.
Lý Vũ Minh thầm đắc ý, đến Hứa Mỹ Hòa mà Trần Gia Bảo cũng không thắng được mà vẫn dám khiêu chiến Hứa Thành Sâm, đúng là không biết tự lượng sức mình, nhân cơ hội cười nhạo: “Đúng là buồn cười muốn chết, anh muốn đấu với cả nhà họ Hứa luôn à, tài quá nhỉ, giờ thì biết xấu hổ mất mặt là gì chưa?”
Trần Gia Bảo im lặng không nói gì, trong cuộc so tài này, dường như anh thua chắc rồi.
Trong đám người, Hồ Quốc Trung đảo con ngươi một cái, đột nhiên cắn răng, lại gần một bệnh nhân béo mặc đồ đỏ, vỗ vào cánh tay anh ta.
“Ai đụng vào tôi vậy? Đi đi, đừng cản tôi nhờ bác sĩ Hứa xem bệnh…” Bệnh nhân mập mặc đồ đỏ quay đầu lại, đột nhiên hoảng hốt kêu lên: “Bác sĩ Hồ, là ông à, có chuyện gì sao?”
Hồ Quốc Trung là một chuyên gia Y học nổi tiếng trong nước, thường xuyên biểu diễn vài tiết mục dưỡng sinh trên ti vi nên được rất nhiều người biết đến.
“Nếu muốn được trị dứt điểm thì đi với tôi.” Hồ Quốc Trung nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Bệnh nhân nọ mừng rỡ, đi theo Hồ Quốc Trung đến bàn của Trần Gia Bảo.
“Bác sĩ Hồ, ông muốn làm gì…” Tên mập tò mò hỏi.
Đột nhiên, trong hai con mắt mở trừng trừng của mọi người, Hồ Quốc Trung hơi cúi người với Trần Gia Bảo, nói: “Bác sĩ Trần, lần trước là tôi có mắt như mù, bụng dạ lại còn nhỏ mọn, mong cậu tha thứ.”
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sửng sốt, thậm chí đến Hứa Mỹ Hòa cũng hoảng sợ, quên cả việc chẩn đoán bệnh cho một bà cụ.
Hồ Quốc Trung chính là chuyên gia nổi tiếng khắp nước, hơn nữa bây giờ Tây y phát triển, trong khi Đông y thì suy thoái, nghiêm khắc mà nói, địa vị của Hồ Quốc Trung còn ở trên Hứa Quân Bình, thế mà Hồ Quốc Trung lại cúi người với Trần Gia Bảo, hơn nữa thái độ còn cung kính đến vậy, chẳng lẽ Trần Gia Bảo thật sự là một bác sĩ tài ba sao?
“Tôi không bị hoa mắt đấy chứ, một người luôn kiêu căng ngạo mạn như ông Hồ sao lại cung kính với Trần Gia Bảo đến vậy?” Hứa Thành Sâm không thể nào tin nổi.
Lý Vũ Minh siết chặt tay thành quả đấm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đúng rồi, Trần Gia Bảo là tên nhà giàu thần bí, chắc chắn là Hồ Quốc Trung đã mang ơn gì từ anh ta nên mới cung kính với Trần Gia Bảo như vậy! Hừ, đường đường là một chuyên gia khoa não mà lại hạ thấp mình trước Trần Gia Bảo, thật là nực cười.”
Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn Hồ Quốc Trung một cái, nói: “Thì ra là ông à.”
Hồ Quốc Trung lúng túng cười khan, vươn tay kéo tên mập qua, mở miệng nói: “Tin tưởng tôi, cứ để bác sĩ Trần khám cho cậu đi.”
“Vâng, vâng.” Tên mập vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu được chuyện trước mắt, ngơ ngơ ngác ngác ngồi đối diện Trần Gia Bảo, sau đó đột nhiên lấy lại tinh thần, từ chối: “Không được, tôi muốn cô Hứa Mỹ Hòa xem bệnh cho tôi…”
Trần Gia Bảo liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Anh thường xuyên bị ho, cảm giác trong lồng ngực có đờm, hơn nữa ban đêm còn đổ mồ hôi trộm, tôi nói có đúng không?”
“Cái đậu, làm… làm sao cậu biết?” Tên mập kinh ngạc nói.
Trần Gia Bảo giải thích: “Chóp mũi anh vừa đen vừa vàng, đen là do thận, mà thận chủ nước, chứng tỏ cơ thể anh bị suy nhược, mắc bệnh phong thấp nên ban đêm thường đổ mồ hôi trộm. Ngoài ra, màu vàng chứng tỏ trên phổi có ‘hàn’, theo như Thương Hàn Luận, ‘hàn’ chính là đàm. Tôi sẽ kê cho anh một đơn thuốc, uống ba lần là hết bệnh.”
“Soạt soạt soạt” liền mạch viết toa thuốc xong, Trần Gia Bảo đưa cho tên mập còn đang hoảng sợ.
“Thế nào, tôi nói không sai chứ, được bác sĩ Trần xem bệnh, cậu nên thấy vui đi.” Hồ Quốc Trung vỗ vai bệnh nhân mập, kéo anh ta ra khỏi sự hoảng hốt.
Tên mập bỗng nhiên đứng lên, cúi người về phía Trần Gia Bảo, xấu hổ nói: “Xin lỗi bác sĩ Trần, lúc nãy tôi không nên nghi ngờ bác sĩ.”
“Không sao, ai bảo tôi không có tên tuổi chứ.” Trần Gia Bảo cười nói.
Bụng dạ rộng rãi, độ lượng, quả không hổ danh là một bác sĩ tài ba.
Bệnh nhân nọ càng cảm phục Trần Gia Bảo hơn.
Rất nhiều người đều đang chú ý đến tình hình bên này, thấy vậy, không ít người đều tản ra khỏi phạm vi xung quanh Hứa Mỹ Hòa, đi tới bàn của Trần Gia Bảo, nhờ Trần Gia Bảo xem bệnh cho họ.
Trần Gia Bảo thể hiện ra thực lực xuất sắc của mình, chỉ thông qua việc quan sát khí sắc của đối phương mà đã mô tả bệnh tình một cách vô cùng chính xác chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi.
“Ông bị bệnh tiểu đường, bị năm năm rồi.”
“Nhìn bề ngoài thì chị bị bệnh mạch vành, nhưng thật chất là do phổi có vấn đề, phổi tràn khí dẫn đến tim phải chịu áp lực, chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh là có thể chữa khỏi.”
“Bệnh tình của cô hơi phiền toái, tỳ vị thái hư, tỳ vị là căn cơ của mọi thứ, nếu tỳ vị yếu đến cùng cực thì con người cũng sẽ chết. Có điều cô đừng quá lo lắng, tôi kê cho cô một bài thuốc bồi đắp nguyên khí, sau này cô hãy ăn uống điều độ, ngủ sớm dậy sớm, qua một thời gian mới điều trị lại được.”