Cực Phẩm Thần Y

Chương 170

Chương 170

 

Trần Gia Bảo vừa mang Hỏa Tinh Thảo về biệt thự thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Tạ Cẩm Tú, mời anh đến câu lạc bộ Golf Hải Thiên gặp mặt.

 

Anh còn định tranh thủ luyện chế Hồi Xuân Đan ngay bây giờ luôn, nên hơi do dự.

 

“Nói thế nào thì anh cũng là một trong hai đại cổ đông của câu lạc bộ Golf Hải Thiên mà, không tới công ty xem một cái thì làm sao thuyết phục được người ta?” Tạ Cẩm Tú “buồn bã” nói.

 

“Nói cũng có lý, vậy được, cô nói địa chỉ cho tôi, tôi sẽ qua ngay.” Trần Gia Bảo sờ cằm.

 

“Yay, em biết anh sẽ đi mà, vậy em ở bên này chờ anh nhé.” Tạ Cẩm Tú tung tăng cúp điện thoại, gửi địa chỉ qua Messenger cho anh.

 

Trần Gia Bảo cười khổ một tiếng, ra ngoài đón xe.

 

Câu lạc bộ Golf Hải Thiên là một trong những sản nghiệp của nhà họ Tạ, rất nổi tiếng ở thành phố Hòa Bình.

 

Sau khi Trần Gia Bảo đi tới câu lạc bộ Golf Hải Thiên, anh thấy xung quanh cũng có không ít xe sang đang đậu, đa phần đều là BMW hay Audi. Nhìn cửa câu lạc bộ đầy khí phái ở trước mắt, Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, tiến vào bên trong.

 

“Ơ ơ, khoan đã, cậu làm gì vậy, giờ chúng tôi không tuyển nhân viên đâu.”

 

Đột nhiên có một bảo vệ đưa tay ra chặn trước người Trần Gia Bảo, quan sát Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới, nét mặt tỏ vẻ khinh thường.

 

Những người có thể tới câu lạc bộ Golf Hải Thiên đều không giàu thì sang, mà Trần Gia Bảo, khoan nói đến anh chỉ ngồi xe taxi mà tới, chỉ bộ trang phục nhiều lắm là bảy trăm ngàn đồng thôi, thì chắc chắn không thể nào là khách của câu lạc bộ Golf Hải Thiên rồi.

 

Vậy nên bảo vệ mới cho rằng Trần Gia Bảo tới tìm việc làm.

 

Trần Gia Bảo cảm giác khá là kì cục, mình là một trong hai đại cổ đông của câu lạc bộ Hải Thiên, thế mà lại bị nhân viên của mình cản lại không cho vào, nói ra chắc bị người ta cười chết quá.

 

“À, tôi không phải tới tìm việc làm, là tổng giám đốc Tạ Cẩm Tú mời tôi tới.” Trần Gia Bảo cười một tiếng, trực tiếp nói ra ý đồ.

 

“Tổng giám đốc Tạ?” Tên bảo vệ nọ cười nhạo một tiếng, nói: “Tổng giám đốc Tạ của chúng tôi có địa vị cao, khó có ai sánh bằng, sao lại biết kẻ mặt nhỏ như cậu chứ? Đi đi, tôi cảnh cáo cậu, mau cút đi cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi người đến đấy.”

 

Trần Gia Bảo cau mày nói: “Tôi không cần phải lừa anh, là thật hay giả, không phải chỉ cần tìm Tạ Cẩm Tú kiểm chứng là biết rồi sao?”

 

Tên bảo vệ quát to: “Đúng là láo toét, tên của tổng giám đốc Tạ mà cậu cũng gọi thẳng là sao? Nếu cậu không muốn chết thì nhanh cút đi, những người ngưỡng mộ tổng giám đốc Tạ ở đây mà nghe được, thế nào cũng sẽ dạy dỗ cậu một trận đấy.”

 

“Các anh đều mắt chó nhìn người thế à?” Trong lòng Trần Gia Bảo có chút không hài lòng.

 

Tên bảo vệ hài lòng nói: “Mắt chó nhìn người? Tôi nói thật cho cậu biết, những người có thể ra vào câu lạc bộ Hải Thiên toàn bộ đều là những quý ông quý bà cao quý sang trọng. Nếu tôi là chó với những người tai to mặt lớn kia, vậy cậu còn không bằng cả chó. Đi cho rồi, đừng lãng phí thời gian của tôi, cậu mà làm chậm trễ việc buôn bán của chúng tôi thì bán cả người cậu cũng không đền nổi đâu.”

 

Ánh mắt Trần Gia Bảo lạnh đi, đang định lấy di động ra gọi cho Tạ Cẩm Tú thì chợt có một giọng nói vô cùng phách lối vang lên từ phía sau:

 

“Ô, mấy người tụ lại ở cửa làm gì vậy? Nhóc con này là ai mà lại ăn mặc rách rưới thế này, Tiểu Vương, chẳng lẽ cậu ta là bảo vệ câu lạc bộ mới nhận vào làm à?”

 

Trần Gia Bảo xoay người nhìn, thấy đó là một người trẻ tuổi mặc đồ tây, ước chừng hai mươi tuổi, bề ngoài cũng xem như đẹp trai nhưng sắc mặt lại có màu trắng xanh không khỏe mạnh, bọng mắt rất to, vừa nhìn đã biết người này rất hay ăn chơi sa đọa.

 

Giờ phút này, anh ta đang ôm một cô gái trang điểm lộng lẫy, nhìn Trần Gia Bảo với vẻ kiêu căng ngạo mạn.

 

Tiểu Vương – cũng chính là tên bảo vệ – thấy anh ta thì vẻ mặt trở nên mừng rỡ, vội vàng chạy qua, cúi đầu cung kính nói: “Cậu Trương, sao mấy ngày qua cậu không tới đây chơi? Thằng ất ơ này không biết từ đâu chui ra, cứ đòi đi vào trong mãi, hơn nữa còn nói là tổng giám đốc Tạ đã mời cậu ta tới. Cậu Trương à, cậu cũng nghĩ là không thể đúng không? Làm sao tổng giám đốc Tạ của chúng ta lại biết tên mặt nhỏ này chứ?”

 

“Ồ? Cậu ta nói là được tổng giám đốc Tạ mời tới?” Trương Mạnh Hữu nổi lên hứng thú, nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ, nói: “Ai chẳng biết tổng giám đốc Tạ là người được thành phố Hòa Bình chúng ta công nhận là nữ thần? Thằng ranh này đúng là không có mắt, dám giả danh nghĩa của tổng giám đốc Tạ. Hôm nay ông trời đã để cậu cả Trương tôi đây gặp phải thì không nên mặc kệ rồi. Thằng nhóc kia, hãy xưng tên ra, cậu Trương tôi đây chưa bao giờ dạy dỗ hạng người vô danh đâu.”

 

“Anh không có tư cách để biết tên tôi.” Trần Gia Bảo chắp hai tay ra sau lưng, nét mặt dửng dưng.

 

Ngay cả Tạ Quốc An cũng bị Trần Gia Bảo đạp bay thẳng thừng, loại con nhà giàu cà lơ phất phơ như Trương Mạnh Hữu này ấy à, đương nhiên Trần Gia Bảo không thèm để ở trong lòng.

 

“Ha ha ha, cậu Trương, người ta không để anh vào mắt kìa.” Người phụ nữ xinh đẹp tựa vào lòng Trương Mạnh Hữu, cười khanh khách.

Bình Luận (0)
Comment