Cực Phẩm Thần Y

Chương 1741

Chương 1741

Đoàn Vinh kinh ngạc đứng đó, không thể nghĩ rằng Thu Vũ Liên lại thờ ơ với mình như vậy, nhất thời anh ta không phản ứng kịp.

Sau khi Thu Vũ Liên khuất bóng sau góc hành lang thì Đoàn Vinh mới tỉnh táo lại, sắc mặt anh ta càng thêm u ám, anh ta nghĩ ‘làm sao mà Trần Gia Bảo lại đột nhiên xuất hiện trong phòng làm việc của Vũ Liên, anh ta đã nói gì với Vũ Liên cô ấy đối xử lạnh nhạt với mình như vậy?’

Anh ta đang định đuổi theo Thu Vũ Liên, vừa bước đi, anh ta chợt thấy cửa phòng làm việc của Thu Vũ Liên vẫn đang mở cửa, điều đáng ngạc nhiên là Thu Vũ Liên đi một cách vội vàng và quên đóng cửa lại.

Bàn chân đang giơ lên ​​của Đoàn Vinh lại rời xuống, sau khi hơi do dự, anh ta lập tức bước vào văn phòng của Thu Vũ Liên.

‘Tôi muốn xem Trần Gia Bảo đã làm gì trong văn phòng của Vũ Liên.’

Đoàn Vinh quay đầu nhìn xung quanh, kiểm tra manh mối trong văn phòng.

Đột nhiên, anh ta thấy trên bàn làm việc bằng gỗ của Thu Vũ Liên đặt một ấm trà Thiết Quan Âm, anh ta bước tới đưa tay chạm vào thì thấy ấm trà còn ấm, hình như bọn họ vừa mới dùng cách đây không lâu.

Sau khi phát hiện ra điều này, Đoàn Vinh càng cảm thấy khó hiểu, theo hiểu biết của anh ta về Vũ Liên thì trà Thiết Quan Âm chỉ được cô ta đặc biệt chuẩn bị cho khách. Hiển nhiên tách trà này thuộc về Trần Gia Bảo.

Tuy nhiên, xét từ vị trí tách trà thì Trần Gia Bảo hẳn là ngồi ở vị trí tổng giám đốc của Vũ Liên, chuyện này làm sao có thể chứ? Vũ Liên làm sao có thể để Trần Gia Bảo ngồi trên ghế tổng giám đốc, loại đãi ngộ này từ trước đến nay chưa từng dành cho anh ta.

Vẻ mặt Đoàn Vinh càng ảm đạm hơn, hai tay anh ta nắm chặt lại, chẳng trách Đồng Nhiên Bình lại có ác cảm với Trần Gia Bảo như vậy. Trần Gia Bảo lần đầu tiên gặp đã được Vũ Liên mời vào phòng làm việc và để anh ngồi vào vị trí tổng giám đốc, có vẻ như Trần Gia Bảo thực sự có thủ đoạn đối với phụ nữ.

Hừ, thật tiếc là Đoàn Vinh không dễ dàng đối phó như Đồng Nhiên Bình. Nếu Trần Gia Bảo thực sự dám cướp một người phụ nữ của anh ta thì anh ta sẽ cho Trần Gia Bảo sống không bằng chết chết. Sau đó, anh ta tức giận quay người bước ra ngoài.

Sau khi Trần Gia Bảo trở lại sân chơi bowling, Văn Linh Lan vui vẻ chào hỏi anh rồi mỉm cười nói: “Sao lâu như vậy anh mới quay lại chứ?”

Trần Gia Bảo tình cờ tìm ra một lý do và nói qua, Văn Linh Lan không hề nghi ngờ và đưa Trần Gia Bảo đi chơi bowling. Ngay sau đó Thu Vũ Liên và Đoàn Vinh lần lượt quay trở lại. Khác với khuôn mặt tươi tỉnh của Thu Vũ Liên là khuôn mặt ảm đạm của Đoàn Vinh. Không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng thỉnh thoảng anh ta nhìn về phía Trần Gia Bảo bằng một ánh mắt sắc bén.

Khi Trần Gia Bảo và Văn Linh Lan rời đi, Thu Vũ Liên nhiệt tình đưa hai người tới cửa tòa nhà, đồng thời chủ động để lại thông tin liên lạc với Trần Gia Bảo: “Anh Trần nếu có việc gì thì nhớ liên hệ với Vũ Liên, Vũ Liên bảo đảm sẽ giúp đỡ anh.”

Cả Trần Gia Bảo và Thu Vũ Liên đều biết rằng điều này đang ám chỉ đến mùa họ Tả, nhưng trong tai của Đoàn Vinh và Văn Linh Lan thì Thu Vũ Liên là người chủ động thể hiện sự nhiệt tình của mình với Trần Gia Bảo.

Văn Linh Lan sửng sốt một hồi, Thu Vũ Liên thật sự đã bày ra vẻ nhiệt tình của mình với Trần Gia Bảo trước mặt Đoàn Vinh. Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đoàn Vinh càng ngày càng tức, anh ta lập tức khịt mũi, lạnh lùng quay mặt đi không nói gì, nhưng trong lòng anh ta đang vô cùng bực tức.

Văn Linh Lan sắc mặt hơi thay đổi, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Đoàn Vinh tức giận như vậy, xem ra chuyện này khó có thể bỏ qua. Trần Gia Bảo không quan tâm, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi, anh cười nói với Thu Vũ Liên: “Được thôi, tôi biết rồi, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô.”

“Vậy thì Vũ Liên ăn ngồi hờ tin tốt.” Thu Vũ Liên hưng phấn mặc dù Đoàn Vinh đã tức giận bỏ đi, nhưng so với Trần Gia Bảo, người thống trị toàn bộ tỉnh Hòa Bình, thế hệ thứ hai ít giàu có của Đoàn Vinh là gì chứ? Chưa kể, Trần Gia Bảo là nhân vật trọng yếu trong việc đối phó với nhà họ Tả, nhưng Đoàn Vinh thì sao? Cô ta sợ rằng khi đối mặt với nhà họ Tả, anh ta chỉ có thể khúm núm cầu xin tha thứ.

Bình Luận (0)
Comment