Cực Phẩm Thần Y

Chương 176

Chương 176

 

“Tôi đánh như thế nào là chuyện của tôi, có quan hệ gì với anh chứ?” Trần Gia Bảo lạnh lùng hỏi.

 

Vốn dĩ hai người đó sắp đi qua rồi, nghe thấy câu nói của Trần Gia Bảo, trong mắt người con trai loé lên một tia không thích, đột nhiên kéo Tiểu Liên đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, đánh giá trên dưới một lượt, không hề che giấu sự khinh bỉ, nói:

 

“Một tên tay mơ mà còn dám thái độ, nếu như mày không phục, không bằng chúng ta thi đấu một trận, thế nào? Cũng không đánh cược nhiều, một lần 340 triệu đồng, dám không?”

 

Tiểu Liên kéo ống tay áo của anh ta, nhẹ giọng nói: “Anh Trần, chúng ta đi chơi đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

 

Lạc Diệc Trần khinh thường cười nói: “Em yên tâm, theo như anh đoán, nó sẽ không dám nhận lời của anh. Em nhìn cả người nó toàn là đồ vỉa hè, từ trên xuống dưới chưa chắc đã đáng 600 ngàn, làm gì có đánh cược chứ.”

 

Anh ta cũng không có ý hạ giọng, trong lòng Trần Gia Bảo không thích, đáp: “Được, tôi cược.”

 

Lạc Diệc Trần và Tiểu Liên đều sững sờ, Lạc Diệc Trần hoài nghi hỏi: “Mày có tiền à? Đến lúc thua không có tiền trả, há chẳng phải tao chơi trắng với mày à?”

 

“Anh xem xem, chỗ này đủ không?” Trần Gia Bảo cười lạnh trong lòng, lấy th ẻ đen ra.

 

Trong mắt Lạc Diệc Trần và Tiểu Liên đều hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay cả bọn họ cũng không có thẻ đen, không nghĩ tới một tên tay mơ mặc quần áo vỉa hè lại có.

 

“Được, là tôi nhìn nhầm, hóa ra anh là kẻ có tiền, nếu anh muốn đưa tiền cho tôi, vậy thì tôi sẽ tác thành cho anh.” Lạc Diệc Trần vui sướng, anh ta tin tưởng vào ánh mắt của một cao thủ trên sân golf như mình, Trần Gia Bảo trăm phần trăm là tay mơ!

 

Đối phó với người như vậy, căn bản là chỉ cần dùng một ngón tay!

 

Thâm tâm Lạc Diệc Trần đã trở nên hưng phấn.

 

Đột nhiên, Tần Văn Nguyệt trở về, rõ ràng đã trang điểm thêm, so với lúc trước càng thêm quyến rũ động lòng người.

 

Sau khi cô ta nhìn thấy lạc Diệc Trần và Tiểu Liên, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên, đưa cho Trần Gia Bảo một chai nước, kinh ngạc nói: “Anh Trần, anh quen anh Lạc hả?”

 

“Không quen biết, có điều anh ta muốn thi đấu đánh golf với tôi, một trận 340 triệu Việt Nam đồng.” Trần Gia Bảo lắc đầu phủ nhận.

 

“Cái gì?” Tần Văn Nguyệt kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng hét lên bên tai Trần Gia Bảo: “Anh Trần, anh không thể đáp ứng anh ta, Lạc Diệc Trần là vận động viên chơi golf chuyên nghiệp, ở trên quốc tế cũng có chút danh tiếng, còn từng đại diện quốc gia đi tới Mỹ để tham gia giải đấu golf thế giới, thi đấu với con hổ đứng đầu thế giới Ngũ Tư, từng chiếm được thành tích top 10. Anh Trần, trừ phi anh hoàn toàn chắc chắn, nếu không. . .”

 

Mặc dù Tần Văn Nguyệt chưa nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói rất dễ dàng.

 

Đấu chơi golf với Diệc Trần, cô ta không coi trọng Trần Gia Bảo.

 

Trần Gia Bảo hơi kinh ngạc, chẳng trách Lạc Diệc Trần lớn lối như vậy, hóa ra là có vốn liếng hùng mạnh.

 

Lạc Diệc Trần ngẩng đầu lên, khinh bỉ nói: “Tôi có thể cho anh một cơ hội, chủ động cúi đầu chịu thua với tôi, chuyện đánh cuộc này có thể coi như bỏ.”

 

Trong lòng Tần Văn Nguyệt vui vẻ, dù gì cuối cùng Trần Gia Bảo cũng thua, còn không bằng hiện tại trực tiếp nhận thua, hơn nữa cũng không cần đưa tiền cho Lạc Diệc Trần, liền vội vàng khuyên nhủ: “Anh Trần, Golf là một loại trò chơi giải trí, không phải dùng để đánh bạc, không bằng chúng ta. . .”

 

Cô ta còn chưa nói xong, Trần Gia Bảo đã lắc đầu nói rằng: “Không, Trần Gia Bảo tôi một đời làm việc bằng phẳng, sao có thể không thi đấu mà đã nhận thua rồi? Bớt nói nhảm đi, anh ta muốn đánh cược thì tôi sẽ chơi đến cùng.”

 

Tần Văn Nguyệt im lặng, thở dài.

 

“Cái tên họ Trần này lại dám đấu đánh golf với anh Trần, đây là tự tìm đường chết.” Tiểu Liên lắc đầu, trong mắt loé lên sự coi thường.

 

“Được, đây chính là do anh tự tìm, vậy tôi sẽ tác thành cho anh.”

 

Giờ khắc này, trong mắt Lạc Diệc Trần, trên trán Trần Gia Bảo có dán tờ giấy “Người ngốc nhiều tiền mau tới”. Anh ta cầm gậy golf, không chút khách khí chỉ về phía Trần Gia Bảo, nói: “Tôi sẽ để anh mở mang tầm mắt, để anh xem trình độ của vận động viên đánh golf chuyên nghiệp.”

 

Dọn xong sân golf, Lạc Diệc Trần cầm gậy đi đến trước trái bóng, đột nhiên vung cái, động tác tiêu sái trôi chảy, thể hiện trình độ của anh ta không hề tầm thường.

 

Trái bóng màu trắng bay rất xa, xoẹt trên không trung một đường vòng cung, rơi vào một chỗ trên bờ cát.

 

Một gậy này hẳn hai trăm sáu mươi mét, có thể nói là đẳng cấp thế giới!

 

Tiểu Liên sùng bái vẫy tay nói: “Anh Trần giỏi quá.”

 

Lòng Tần Văn Nguyệt lập tức trầm xuống, thầm than thở: “Lạc Diệc Trần không hổ là vận động viên thế giới, thực lực thật sự cao đến mức không thể với tới, hi vọng trình độ của anh Trần sẽ không quá kém, không thua quá thảm là tốt rồi.”

 

Lạc Diệc Trần đắc ý nhìn Trần Gia Bảo một cái, nói: “Đến anh.”

Bình Luận (0)
Comment