Cực Phẩm Thần Y

Chương 1777

Chương 1777

“Nhưng mà tôi lại không quan tâm đến điều này. Bởi vì tôi có niềm tin vào chuyện sẽ có một ngày cô thật lòng thích tôi. Đến lúc đó, tôi mới ngắt đóa hoa tươi kiều diễm này của cô cũng chưa muộn.”

Thu Vũ Liên sợ đến mức ngây người. Cô ta biết rõ sự quyến rũ của bản thân mình. Hơn nữa, trong số những người cô ta biết, từ trước đến nay chưa có một ai từ chối cô ta cả. Nghĩ vậy, cô ta do dự nói: “Tôi… Bây giờ tôi đã chuẩn bị tốt… Chuẩn bị sẵn sàng, anh không cần phải làm nhiều như vậy…”

“Cô có sự kiêu ngạo của cô. Tôi cũng có nguyên tắc mà bản thân theo đuổi. Mau mặc quần áo đi. Thời gian để chúng ta sử dụng căn phòng này cũng không còn nhiều, đến lúc chúng ta phải đi ra ngoài rồi.”

“Được, tôi vĩnh viễn đều là người của anh. Chỉ cần anh Trần muốn thì lúc nào cũng được.” Thu Vũ Liên đáp một tiếng. Sau đó, cô ta lập tức mặc quần áo lại, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đúng là cô ta muốn hiến thân mình thật nhưng nếu Trần Gia Bảo thật sự muốn cô ta ngay lúc này thì trong lòng cô ta chắc chắn sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng trong lúc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô ta cũng có một tia mất mát và lo lắng. Trần Gia Bảo không muốn thân thể nàng, làm cho cô ta lần đầu tiên trong đời này cảm thấy nghi ngờ về sự quyến rũ của bản thân mình.

Sau trận chiến ở Văn gia này, Trần Gia Bảo đã thành công loại bỏ Tả Ngọc Lượng và Bạch Chí Trung, hoàn thành mục tiêu thứ hai và không để lộ thông tin bản thân đã đến tỉnh Trung Thiên, càng không nói đến lời hứa bí mật của Văn Linh Lan với anh, hơn nữa Thu Vũ Liên tiến thêm một bước, đã cam kết trung thành với Trần Gia Bảo.

Chỉ cần đợi một cơ hội thuận lợi, Trần Gia Bảo có thể chính thức thu nhận hai người phụ nữ, có thể gọi là thu hoạch khá nhiều.

Thậm chí Bành Văn cũng không để cho Trần Gia Bảo Thất vọng, anh ta sợ Trần Gia Bảo thực sự một kiếm giết mình, hai ngày hai đêm liền không ngủ, cuối cùng tìm được địa chỉ cụ thể của gia tộc họ Võ hành nghề y, núi Vụ Ấn thành phố Bình Tuyền, nơi gia tộc họ Võ sống ẩn cư hàng trăm năm!

Mà càng làm cho Trần Gia Bảo kinh ngạc là, dựa theo thông tin điều tra được trong hai ngày này, họ đang ở gần núi Vụ Ấn thành phố Bình Tuyền, đã từng nhìn thấy một người mặc quần áo màu trắng, cô gái trẻ cầm trong tay thanh kiếm dài, nhưng đáng tiếc là chỉ thoáng qua không nhìn thấy rõ mặt.

Trần Gia Bảo đoán rằng trong xã hội đô thị hiện đại, có rất ít phụ nữ có thể có những đặc điểm rõ ràng như kiếm dài quần áo trắng, rất có thể cô ấy là Lưu Ly, mà Lưu Ly đến núi Vụ Ẩn rất có khả năng là vì nhà họ Võ biết tung tích của “Thiên Hành Cửu Trâm”, hoặc là “Thiên Hành Cửu Trâm” nằm trong tay nhà họ Võ!

Lúc này Trần Gia Bảo quyết định nhanh chóng đến núi Vụ Ấn trước!

Trong sân đằng sau biệt thự nhà họ Văn, Trần Gia Bảo ngồi bên bàn đá, nhẹ nhàng nâng ly rượu, uống hết một hơi nói: “Cậu dẫn đường đưa tôi đến núi Vụ Ấn đi.”

Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khó để từ chối!

“Không… Không đi có được không?” Trong lòng Bành Văn run lên một cái, đưa Trần Gia Bảo đi núi Vụ Ẩn, chỉ cần không cẩn thận đã bị Trần Gia Bảo giết rồi, càng không nói đến núi Vụ Ấn nơi hoang vu hẻo lánh đó, trong vòng một trăm sáu mươi kilomet, gần như không có bóng người nào, nếu chết ở núi Vụ Ấn sợ là đến xác cũng bị sói hoang ăn.

“Cậu nói gì?” Trần Gia Bảo hỏi lại.

Rất rõ ràng, không thể.

Trong lòng Bành Văn có tiếng “lộp bộp”, vội vàng nói: “Vậy sau khi đến nơi, anh Trần có thể bỏ qua cho tôi không?”

“Cậu không có tư cách mặc cả với tôi.” Trần Gia Bảo quay người, đi ra khỏi sân sau biệt thự nhà họ Văn, vừa đi vừa thản nhiên nói: “Thay vì ở đó sợ hãi, không bằng tính toán đường đến núi Vụ Ấn đi, nếu còn trì hoãn thời gian, tôi sẽ giết cậu.”

“Vâng…vâng vâng…”

Bành Văn khóc không ra nước mắt, chỉ đành phải đồng ý, đồng thời trong lòng cười lạnh, dựa theo nhật ký của ông nội anh ta để lại, nhà họ Võ là một gia tộc theo nghề y học cổ truyền hơn 100 năm, trong gia tộc có nhiều người cực kì mạnh bảo vệ, Trần Gia Bảo đến núi Vụ Ấn rồi, chắc chắn sẽ một đi không trở lại, mà bản thân dù sao cũng có chút giao hảo với nhà họ Võ, nhà họ Võ xem trọng ông nội mình chắc chắn sẽ không làm khó mình đâu.

Bình Luận (0)
Comment