Cực Phẩm Thần Y

Chương 1836

Chương 1836

Trần Gia Bảo đứng tại chỗ kiêu ngạo nói: “Chắc ngài cũng phải là một cường giả nổi tiếng, giấu đầu hở đuôi như này thật không xứng với thân phận của ngài, xin hãy lộ diện.”

“Muốn gặp tôi sao? Cậu có biết đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm không, gặp tôi rồi, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội chạy thoát nữa, tuổi còn trẻ, không dễ dàng gì có được sức mạnh mạnh mẽ như vậy, nhân lúc tôi còn chưa lộ mặt, mau chóng rời khỏi đây ngay đi.”

“Ha.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, đà chua xót tăng lên một bậc, nói: “Thực lực của ngài quả thực rất mạnh, nhưng còn lâu mới có thể giữ tôi ở lại được, cho dù ngài có xuất hiện đi chăng nữa, tôi, Trần Gia Bảo, vẫn sẽ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Vũ Thanh Ninh cười khinh thường, vị cường giả đang ở trong rừng này, là một trong những người mạnh nhất của nhà họ Vũ trên núi Vụ Ẩn, đã đạt tới cảnh giới “Truyền Kỳ sơ kỳ”, tuy rằng Trần Gia Bảo cũng rất lợi hại , nhưng làm sao có thể giữ được mạng trước một vị cường giả đã đạt tới cảnh giới ” Truyền Kỳ sơ kỳ” cơ chứ?

Ngay lập tức, Vũ Thanh Ninh lau máu trên miệng, khinh thường nói: “Trần Gia Bảo, anh thật kiêu ngạo. Tôi công nhận năng lực của anh vượt xa tưởng tượng của tôi, nhưng trên núi Vụ Ẩn này, anh còn xa mới có thể tự do đi lại ở đây, có rất nhiều người có thể đánh bại anh, anh tự phụ như này cuối cùng cũng chỉ là tự đẩy mình vào chỗ chết mà thôi!”

Tiếng cười vang lên từ trong rừng, hiển nhiên là đồng ý với lời nói của Vũ Thanh Ninh.

Trần Gia Bảo cười nhẹ nói: “Nói thêm cũng vô dụng, xuất hiện đi.”

Đối mặt với thái độ ngạo mạn của Trần Gia Bảo, Vũ Thanh Ninh đột nhiên nổi giận, sau đó hừ lạnh: “Người có thể hung hăng, nhưng nếu không đủ sức chống đỡ, không những trở thành trò cười cho người khác, kết cục sẽ chỉ là đau khổ mà thôi.”

Tiếng cười trong rừng cây cũng đột ngột dừng lại, nói: “Gan lớn đấy, nếu cậu đã hết lòng tìm chết, vậy tôi sẽ đáp ứng cậu!”

Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh trăng sáng, Trần Gia Bảo nhìn thấy trong rừng cây lóe lên một bóng đen, càng ngày càng tiến lại gần anh.

Rất nhanh, Trần Gia Bảo đã nhìn thấy bộ mặt thật của đối phương , thấy người kia là một ông già, tóc bạc, sắc mặt hồng hào, đứng trên cành cây lớn cách đó không xa, từ trên cao nhìn về phía Trần Gia Bảo,trông rất quyền lực.

Đúng như dự đoán của Trần Gia Bảo, năng lực của lão nhân này đã đạt tới cảnh giới “Truyền kỳ sơ kỳ”!

Sau khi ông lão đi ra, sự chú ý của ông ta không ở trên người Trần Gia Bảo, thay vào đó, anh mắt ông ta hướng về phía Vũ Thanh Ninh, quan tâm hỏi: “Vết thương trên người con thế nào rồi?”

“Ông nội, con không sao.” Vũ Thanh Ninh đáp.

Giờ Trần Gia Bảo mới biết rằng Vũ Thanh Ninh là cháu gái của ông lão.

Ông lão gật đầu, sau đó nhìn Trần Gia Bảo, coi thường hỏi: “Cậu tên Trần Gia Bảo?”

“Đúng vậy.” Trần Gia Bảo đáp: “Không biết ông tên gì?”

“Vũ Vân Đình.” Ông lão tự hào nói.

Tên là bất khả chiến bại, khí thế lại càng bất khả chiến bại hơn!

“Tên hay, nhưng tôi không thích ngẩng đầu nói chuyện với người khác.” Trần Gia Bảo lãnh đạm nói, hất ngón tay ra, một đạo kiếm khí bắn ra, lập tức chặt đứt cành cây dưới chân Vũ Vân Đình.

Vũ Vân Đình vẻ mặt kinh ngạc đáp xuống mặt đất, nói: “Tên khốn này, cậu biết tôi là cường giả đã đạt đến cảnh giới Truyền Kì sơ kỳ, còn dám chặt đứt cành cây, thật kiêu ngạo, gan dạ, cũng rất dũng cảm.”

Vũ Thanh Ninh há to miệng, không phải chứ, Trần Gia Bảo dám xúc phạm tới một trong những cường giả đã đạt đến cảnh giới Truyền Kì sơ kỳ? Anh ta thực sự không sợ chết sao?

“Có lẽ, Trần Gia Bảo chỉ là một tên ngốc kiêu ngạo.”

Bình Luận (0)
Comment