Chương 1869
Đột nhiên, bên cạnh cô ta có một âm thanh chế nhạo truyền đến.
Vũ Thanh Ninh hơi nhíu mày lại, cô ta quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy nhị thế tổ Vũ Hoàng Việt của nhà họ Vũ. Thì ra trong lúc vô tình cô ta đã ngồi xuống bên cạnh Vũ Hoàng Việt rồi.
Vũ Thanh Ninh trợn trắng hai mắt, nói: “Nhóc con em đừng có mà ăn nói lung tung, cẩn thận chị không vui sẽ xử em đó.”
Trong cả núi Vụ Ẩn này, ngoại trừ ở cùng với ông nội ra thì Vũ Thanh Ninh có quan hệ tốt nhất với Vũ Hoàng Việt. Cho nên ở trước mặt Vũ Hoàng Việt cô ta cũng có thể nói chuyện vui đùa.
“Chị bớt giận đi mà.” Vũ Hoàng Việt cười hi hi một tiếng, vội vàng cầm lên một quả táo từ trên bàn đưa cho Vũ Thanh Ninh, đồng thời nhìn về phía Trần Gia Bảo, vẻ mặt cổ quái cười nói: “Chị, tên nhóc kia thoạt nhìn dáng người cũng không tệ lắm, mặt mày cũng xem như thanh tú. Có điều tuổi tác của anh ta xem ra có hơi nhỏ quá rồi, dáng vẻ hình như cũng trên dưới hai mươi tuổi. Thì ra chị thích gu này, thật khiến em ngạc nhiên nha.”
Nếu để cho anh ta biết, người mà anh ta nói chính là Trần Gia Bảo, anh ta nhất định sẽ càng thêm kinh ngạc hơn.
Vũ Thanh Ninh hơi mở hàm răng trắng sáng, cắn một miếng táo, chỉ cảm thấy giòn giòn ngon ngọt, đồng thời cũng không quên trừng mắt nhìn Vũ Hoàng Việt một cái, nói: “Chị thấy tên nhóc em thật sự ngứa da rồi, cũng dám lấy chị ra làm trò cười.”
“Hì hì, trong đám người nhiều người như vậy, ai chị cũng không nhìn, lại một mực nhìn tên nhóc kia. Nếu nói chị không có quan hệ gì với anh ta, đánh chết em cũng không tin. Chị mau nói đi, anh ta tên là gì?” Vũ Hoàng Việt nháy mắt ra hiệu, ý bảo cô ta nói chuyện: “Nếu chị không nói cho em biết, em sẽ tuyên truyền cho cả núi Vụ Ẩn này, nói trái tim của chị đang nảy mầm yêu đương. Đến lúc đó nhất định có thể tạo ra cơn chấn động cho toàn bộ núi Vụ Ẩn này rồi.”
Vũ Thanh Ninh biết tính cách bộp chộp của Vũ Hoàng Việt, nhất định có thể nói được làm được, vô cùng bất đắc dĩ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói: “Anh ta tên là Trần Phi…”
Đột nhiên, lời của cô ta còn chưa nói xong, trên sân khấu, một ông lão cả người mặc trang phục thời đường màu trắng đã đi đến trước bục phát biểu, đối mặt với hơn trăm người đang đứng trong khoảng sân rộng, lớn tiếng nói: “Thưa các vị học trò nhà họ Vũ và chư vị khách quý từ trong xã hội thế tục đường sá xa xôi đến đây, rất vinh hạnh mọi người có thể tham gia giải thi đấu Đông y do núi Vụ Ẩn tổ chức…”
Lời nói của Vũ Thanh Ninh bị đánh gãy, nhưng cô ta lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói sang chuyện khác: “Giải thi đấu Đông y sắp bắt đầu rồi, đợi sau này có cơ hội chị lại nói cho em biết.”
Vũ Hoàng Việt lẩm bẩm nói: “Anh ta tên là Trần Phi? Haiz, hai ngày nay em vẫn bám theo tên họ Trần đấy.”
Hai ngày nay anh ta nghe được cái tên nhiều nhất là ‘Trần Gia Bảo’, không thể tưởng tượng được người mà chị họ cao ngạo lạnh lùng trước mắt giống như nữ đặc vụ cấm vệ quân nhà Minh này của anh ta coi trọng lại tên là ‘Trần phi’, khác với ‘Trần Gia Bảo’ chỉ có một chữ.
“Xem ra có cơ hội, em phải gặp mặt anh ta một chút mới được.” Vũ Hoàng Việt nhìn lại Trần Gia Bảo ở trong đám người, khóe miệng khẽ nhếch lên một ý cười khó hiểu.
Vũ Thanh Ninh liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Em đừng có hiểu lầm, chị để ý anh ta cũng không phải vì chị thích anh ta. Ngoài ra, chị phải nhắc nhở em một chút, tốt nhất em đừng đi trêu chọc anh ta, nếu không kết cục của em sẽ ra sao, chị cũng không dám bảo đảm đâu.”
“Tên nhóc này lợi hại như vậy sao? Em càng cảm thấy hứng thú với anh ta rồi.” Vũ Hoàng Việt sờ sờ cằm của mình, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng.
“Các quý vị, giải thi đấu Đông y lần này, phần thưởng giành cho người chiến thắng lần lượt sẽ là hai gốc nhân sâm trăm tuổi…”
Trên bục chủ tịch, ông lão cầm micro tiếp tục phần giới thiệu.
Tất cả mọi người trong quảng trường đều bĩu môi, hai gốc nhân sâm trăm tuổi tuy rằng rất hiếm, nhưng bọn họ hầu như đều xuất thân từ các gia đình nổi tiếng về Đông y, căn bản không để hai gốc nhân sâm trăm tuổi vào mắt.