Chương 1888
Người đàn ông trung niên kia gật đầu cười nói: “Nếu ông Khánh đã lên tiếng, tôi đây liền mang anh ta đi qua bên đó, tuyên bố kết quả cuối cùng.”
“Đi thôi.” Vũ Lâm Khánh lại cười nói với Trần Gia Bảo: “ Anh bạn Trần à, rất nhiều quan điểm của anh đã mở ra nút thắt khiến tôi bế tắc bấy lâu nay, khiến tôi được không ít lợi, đáng tiếc thời gian có hạn, lần này chúng ta vẫn còn chưa thảo luận xong về mối quan hệ giữa nguyên tinh, nguyên khí và nguyên thần. Lần sau nếu có dịp, chúng ta lại tiếp tục thảo luận thêm về đề tài này.”
Người đàn ông trung niên kia hoảng sợ ngây người, nghe ý tứ trong lời ông cụ Khánh thì Trần Gia Bảo thế mà lại có đủ tư cách bàn về y thuật với ông cụ Khánh, lại còn khiến cho ông cụ Khánh hưởng không ít lợi? Chẳng lẽ y thuật của Trần Gia Bảo cao đến thế sao?
Anh ta chóng mặt, cảm thấy khó có thể hiểu được.
“Tùy thời phụng bồi.” Trần Gia Bảo cười cười, tiện thể nói với người đàn ông trung niên kia: “Đi thôi.”
“A? A…… Đợi một chút.” Lúc này người đàn ông trung niên mới phản ứng lại, dẫn Trần Gia Bảo đến quảng trường trung ương. Bởi vì Trần Gia Bảo mới đến nên theo lý thì anh là người đứng ở vị trí cuối cùng.
Khương Ngọc, Hồng Yến Nhi và sáu tuyển thủ được thăng cấp khác đã sớm đứng đợi ở đóm nhìn thấy Trần Gia Bảo, Hồng Yến Nhi lập tức nở nụ cười ngọt ngào với anh, còn Khương Ngọc chỉ lãnh đạm gật đầu với Trần Gia Bảo.
Còn sáu vị tuyển thủ còn lại đều sôi nổi nhìn về phía Trần Gia Bảo, có tò mò, có thù địch, cũng có khinh thường.
Bọn họ đã thắng bốn vòng liên tiếp, PK loại 300 vị tinh anh Đông y, lúc này mới thuận lợi thăng cấp bước vào vòng thi đấu chính thức. Nhưng Trần Gia Bảo mới chỉ nộp bài thi hai lần, nói cách khác chỉ mới được thăng cấp qua vòng hai mà thôi, rõ ràng là phải bị loại, nếu không phải vì Trần Gia Bảo không thể hiểu nổi đạt được sự thưởng thức của ông cụ Khánh thì nào có tư cách theo chân bọn họ cùng thăng cấp chứ?
Vì vậy trong lòng bọn họ ít nhiều gì cũng có chút khó chịu.
Lúc này, người đàn ông trung niên kia cầm microphone, đứng ở trung tâm quảng trường dõng dạc tuyên bố: “Kính thưa quý vị, sau khi trải qua các đề thi của vòng loại, có chín vị tuyển thủ được thăng cấp bước vào vòng thi đấu chính thức, lần lượt là Vũ Quan Cảnh, Vũ Hông Quân,… Hồng Yến Nhi, Khương Ngọc bà Trần Gia Bảo, hãy cho một tràng pháo tay để chúc mừng bọn họ!”
Trên võ đài, Vũ Hoàng Việt đang cầm ly uống nước, nghe thấy tên Trần Gia Bảo thì đột nhiên phun nước ra ngoài, kinh ngạc nói: “Anh ta… Anh ta không phải tên và Trần Bảo sao, sao bây giwof lại gọi là Trần Gia Bảo?”
“Tên của anh ta đương nhiên là Trần Gia Bảo.” Vũ Thanh Ninh tự nhiên nói chêm vào: “Lúc trước chị chưa kịp nói xong đã bị em ngắt lời, ai bảo em không cẩn thận hỏi lại chị?”
“Anh ta là Trần Gia Bảo? Anh ta thế mà lại là Trần Gia Bảo?” Vũ Hoàng Việt kinh ngạc không thôi, ngay cả vệt nước trên áo cũng quên lau, vụt ý nghĩ vụt qua đầu, chẳng lẽ người có y thuật cao siêu trong lời Vũ Lưu hơn nữa võ cổ truyền cũng vô cùng am hiểu trong lời Đoàn Vinh “Trần Gia Bảo” chính là người đang đứng trên đài, Trần Bảo sao ? Mẹ nó, chẳng lẽ lúc trước anh ta nhận nhầm người sao? Vậy cái người ở trúc viện bị anh ta đánh một trận là ai?
Võ Hoàng Việt trợn to hai mắt, tràn đầy vẻ khó tin.
Đột nhiên, trên quảng trường, một vị tuyển thủ đi đến trước mặt người đàn ông trung niên kia, cầm microphone, lời nói kinh người: “Khoan đã, việc Trần Gia Bảo có thể thăng cấp bước vào còng thi đấu chính thức, tôi không phục!”
Một câu “Tôi không phục” vang vọng khắp quảng trường, tức khắc mọi ánh nhìn đều tập trung trên người Trần Gia Bảo.
Tái sinh!