Cực Phẩm Thần Y

Chương 1904

Chương 1904

Cô ta liếm môi, dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều mê hoặc lòng người giống như cây thuốc phiện kiều diễm nhất, nhưng bên trong đó lại ẩn giấu ý định giết người.

Tối hôm nay cuộc trò chuyện như vậy cũng xuất hiện trong nhà mà những tuyển thủ mầm mống trong hai chi nhánh khác của nhà họ Vũ đang ở. Sau khi biết tạm thời sửa đổi đề thi, bốn chi nhánh của nhà họ Vũ đều đã mơ hồ không coi Trần Gia Bảo là kẻ địch vướng chân vướng tay lớn nhất nữa.

Lúc này ở phía sau núi Vụ Ẩn.

Vũ Vô Song đi qua ruộng thuốc liếc nhìn Trần Gia Bảo, chỉ thấy anh đang ngồi nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ dưới ánh trăng.

Trong lòng ông ta đắc ý mà cười khà khà hai tiếng, sau đó đi qua ừng cây quay về nhà của mình.

Lúc này một mùi hương xông vào mũi, hai mắt Vũ Vô Song sáng lên, lập tức nhanh chóng đi vào trong nhà nhỏ mà Vũ Nhuận Nguyệt đang ở. Sau kh đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vũ Nhuận Nguyệt mặc một bộ Phi Ngư Phục màu đỏ đang ngồi trước bàn và ăn ngấu nghiến lẩu thịt dê thơm phức.

Vũ Vô Song cũng không khách khí mà đi qua đó, cầm một bộ chén đũa ăn cùng với cô ta. Nhìn thấy trên bàn còn có một bình rượu, ông ta cười hì hì nói: “Vẫn là con nhóc cháu biết yêu thương người khác, không uổng công ông nuôi cháu lớn như vậy.”

Vũ Nhuận Nguyệt trợn mắt nhìn, gắp thêm mấy miếng thịt dê vào trong bát mình rồi đột nhiên nói với vẻ kỳ lạ: “Trước khi ông đi còn làm dáng vẻ lo lắng, sao sau khi quay về lại trở nê nhẹ nhõm như vậy? Lẽ nào ông đã nghĩ ra cách để ngăn cản Trần Gia Bảo giành giải quán quân rồi sao?”

“Đương nhiên rồi.” Vũ Vô Song nở nụ cười đắc ý, nhét một miếng đậu phụ Thiên Diệp còn đang nóng hổi vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Chú hai của cháu và những người ở ba chi nhánh khác đã thương lượng rồi, tối hôm nay tạm thời sửa đổi đề thi . Nội dung đề thi sau khi sửa đổi có liên quan đến Quỷ Môn Thập Tam Châm, ha ha.”

Vũ Vô Song nói rất phấn chấn, không nhịn được mà uống “ừng ực ừng ực” hai hớp rượu trắng. mặc dù rất cay nhưng ông ta lại cảm thấy rất phấn chấn thoải mái.

Vũ Vô Song ngạc nhiên hỏi: “Làm như vậy chẳng phải là không công bằng với Trần Gia Bảo sao?”

Vũ Vô Song đặt bình rượu nói, cười khà khà nói: “Không công bằng với Trần Gia Bảo ở chỗ nào? Ông thấy rất công bằng đấy chứ.”

Vũ Nhuận Nguyệt lập tức nhíu mày, thậm chí có thể nhìn thấy sự tức giận trong đôi mắt cô ta vì vậy giọng nói cũng cao hơn. Cô ta nở nụ cười lạnh lùng nói: “ Quỷ Môn Thập Tam Châm là quyển sách kinh điển về y học bí truyền của Quỷ Y Môn, cho dù y thuật của Trần Gia Bảo có cao siêu như thế nào thì sao có thể hiểu được nội dung trong Quỷ Môn Thập Tam Châm được chứ? Nếu như điều này không phải là không công bằng thì cái gì mới là không công bằng?

Trước kia khi ông đánh cược với Trần Gia Bảo đã nói như thế nào? Nếu như giải thi đấu Đông Y có điểm nào không công bằng, ông sẽ dâng hai tay tặng Vọng Ngọc Chi. Bây giờ chẳng phải ông nên giao Vọng Ngọc Chi cho Trần Gia Bảo sao?”

Vũ Vô Song khẽ nhíu mày, lập tức nở nụ cười thờ ơ: “Cô nhóc cháu đúng là mất hết hy vọng. Cháu đừng quên chúng ta là người của Quỷ Y Môn, làm việc gì luôn luôn phải cận thận. Thạm thời thay đổi đề thi thì đã làm sao?

Huống hồ chúng ta cũng không phải trực tiếp hủy bỏ tư cách tham gia của Trần Gia Bảo, càng không làm ra những hành động quá kích nhằm vào sự an toàn của cậu ta. Chỉ mà sửa đổi đề thi thôi mà, đây là đặc quyền của chủ nhà trong trận thi đấu. Chu dù có là trận đấu nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi ưu thế của chủ nhà.

Hơn nữa cháu phải biết rằng những tuyển thủ trong trận đấu ngày mai cũng đều phải đối mặt với đề thi sau khi sửa đổi, cho dù là ai cũng không thể có được đáp án trước, đến khi đó ai thua ai thắng thì còn phải dựa vào bản lĩnh của mình. Cho nên trận đấu ngày mai rất công bằng.”

“Già mồm át lẽ phải, đâu là nồi lẩu mà cháu làm, bây giờ cháu không muốn cho ông ăn nữa. Ông đi ra ngoài đi!” Vũ Nhuận Nguyệt vươn tay ra cướp lấy bát đũa trên bàn, sau đó ném ra ngoài phòng.

Vũ Vô Song kinh hãi hét lên một tiếng, vội vàng nhảy ra ngoài phòng đỡ lấ bát đũa trong tay.

Một giây sau một tiếng “sầm” vang lên, cánh cửa phòng được đóng chặt lai.

Bình Luận (0)
Comment