Chương 1922
“Trần Gia Bảo quả thực rất lợi hại.” Vũ Nhuận Nguyệt hai mắt gợn sóng. Tiếp theo cô ta lại thở dài một hơi rồi nói: “Thời lai thiên địa giai đồng lực, vận khứ anh hùng bất tự do*. cho dù Trần Gia Bảo có tài giỏi hơn thì có sao chứ, hiện tại Nhà họ Vũ tứ mạch cao tầng, trừ lão Giang ra, tất cả đều đứng về phía đối lập của Trần Gia Bảo.”
*câu trong bài Trù bút dịch của La Ẩn, mang nghĩ cơ hội tới trời đất sẽ giúp sức, may mắn qua đi anh hùng cũng không thể tự giúp mình.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, người như Trần Gia Bảo đều không là gì. Trừ phi Trần Gia Bảo là Hoa Đà tái thế, Biển Thước sống lại, nếu không thì cậu ta không thể nào giành được chức quán quân được.”
Mặc dù cho tới bây giờ Trần Gia Bảo đều rất có phong độ, nhưng hiện tại mới chỉ tới câu hỏi thứ ba mà thôi, càng vào vòng trong câu hỏi tuyệt đối sẽ càng ngày càng khó hơn, hơn nữa đa số đều có liên quan tới Quỷ Môn Thập Tam Châm, thật lòng mà nói cô ta không thấy được Trần Gia Bảo có hy vọng giành được quán quân.
“Chị nói không sai.” Vũ Hoàng Việt cười hi hi nói: “Vốn dĩ em cũng đứng về phe đối lập với Trần Gia Bảo, nhưng mà nếu như mối quan hệ của Trần Gia Bảo với chị khá thân thiết, vậy thì em sẽ miễn cưỡng đứng về phía của Trần Gia Bảo vậy.”
“Là cậu?” Vũ Nhuận Nguyệt đảo mắt đánh giá Vũ Hoàng Việt từ trên xuống dưới một cái, khinh bỉ nói: “Cái câu đồng đội ngu như heo chính là nói cậu đó, cậu vẫn nên tiếp tục đứng về phía đối lập với Trần Gia Bảo thì hơn, tránh việc kéo chân cậu ta.”
“Khốn kiếp…” vẻ mặt Vũ Hoàng Việt tổn thương.
Trong quảng trường, cuộc thi vẫn tiếp tục diễn ra.
Sau khi bốn người Vũ Nhược Uyên nộp bài, không có chút bất ngờ nào, đồng thời thăng cấp vào vòng thi đấu thứ tư, chỉ là bốn người hội Vũ Nhược Uyên đối với Trần Gia Bảo càng thêm kiêng dè hơn.
ở vòng thi đấu thứ ba, Vũ Trầm Minh cũng ra một đề về cổ thuật, tên loại cổ đó là “Dược cổ”, là kí sinh trùng, bình thường hay kí sinh trên thuốc, có thể chịu được nhiệt độ cao, đợi sau khi thuốc được sắc thành nước thuốc xong, nó liền đi theo dòng nước mà vào cơ thể người. Người bị trúng cổ bụng sẽ to như trống, đau không thể tả nổi, chỉ trong vòng hai tháng bụng sẽ bị phá hủy mà chết, thê thảm vô cùng.
Loại Dược cổ này cũng xuất phát từ Quỷ Môn Thập Tam Châm
Đối với bốn người hội Vũ Thịnh Nam mà nói, câu hỏi này vẫn là câu hỏi cho điểm như câu trước.
Ban đầu bọn họ liên tục bị Trần Gia Bảo áp chế, trong lòng cực kì không thoải mái, dù có nói gì cũng không thể để thua kém Trần Gia Bảo nữa, bọn họ gần như vừa nghe xong câu hỏi liền lập tức cầm lấy bút soạt soạt soạt viết ra đáp án.
“Tôi không tin lần này lại thua Trần Gia Bảo!”
Sau khi Vũ Thịnh Nam chăm chú viết xong, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý. Khi vừa chuẩn bị đi nộp bài, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào mà Trần Gia Bảo đã cầm lấy tờ đáp án đi nhanh về phía bục chủ trì rồi.
“Khốn kiếp, lần này tuyệt đối không thể để cho Trần Gia Bảo là người nộp bài đầu tiên!”
Vũ Thịnh Nam đùng cái đứng bật dậy, cầm theo tờ đáp án bước nhanh về phía bục chủ trì, giành tiến đến bục chủ trì trước Trần Gia Bảo một bước, nộp tờ đáp án cho Vũ Trầm Minh, sau đó quay đầu nhìn Trần Gia Bảo với một ánh mắt khiêu khích.
Trần Gia Bảo nhún vai, vẻ mặt không quan tâm.
Vũ Trầm Minh thở ra một hơi nhẹ nhõm, vòng này coi như Trần Gia Bảo không phải là người đầu tiên nộp bài rồi. ông ta nhìn về phía Vũ Thịnh Nam nở một nụ cười hài lòng, sau đó tùy ý liếc mắt qua tờ đáp án rồi cười nói: “Câu trả lời viết tốt lắm, thăng cấp rồi.”
Vũ Nhuận Nguyệt ở bên cạnh khẽ trợn mắt một cái, người chú hai này của cô ta cũng biết giả vờ quá đi. “Dược cổ” chính là từ Quỷ Môn Thập Tam Châm mà ra, nếu như Vũ Thịnh Nam còn trả lời sai, cứ thế đi thẳng vào chuồng lợn mà ăn phân đi.