Cực Phẩm Thần Y

Chương 1963

Chương 1963

“Có thể hồi sinh người chết ư?” Vũ Hoàng Việt há hốc miệng, khiếp sợ nói: “Nói vậy thì còn lợi hại hơn cả Quỷ Môn Thập Tam Châm của nhà họ Vũ chúng ta ư?”

“Đâu chỉ là lợi hại hơn? Căn bản là không cùng một đẳng cấp, so sánh giữa Thiên Hành Cửu Châm và Quỷ Môn Thập Tam Châm thì quá là khập khiễng.” Vũ Nhuận Nguyệt thở dài, nhìn về phía Trần Gia Bảo đứng ở quảng trường, trên mặt của cô ta lộ ra thần sắc phức tạp: “Không thể tưởng tượng nổi, thế mà Trần Gia Bảo lại nắm được bộ châm pháp truyền thuyết này ở trong tay, khó trách y thuật của anh ấy lại lợi hại như vậy.”

Đột nhiên, bao gồm cả Vũ Lâm Giang, một nhóm đại lão cấp cao của nhà họ Vũ nhìn Trần Gia Bảo, ánh mắt rực lửa, nếu như nhà họ Vũ có thể lấy được Thiên Hành Cửu Châm, thì thực lực tổng thể của nhà họ Vũ sẽ được cải thiện thêm vài bậc nữa, thậm chí còn trở thành thế gia Đông y mạnh nhất ở Việt Nam!

Nghĩ vậy, Vũ Vô Song liền hỏi: “Trần Gia Bảo, cậu thật sự nắm được Thiên Hành Cửu Châm trong tay ư?”

Thanh âm của ông ta đầy sự gấp gáp, làm gì còn có khí chất bình tĩnh, điềm đạm mà một cường giả võ đạo nên có chứ? Bởi vậy, mới có thể nhìn ra được lực hấp dẫn của Thiên Hành Cửu Châm đối với bọn họ lớn đến mức nào.

Mọi người đều trừng mắt nhìn, còn Trần Gia Bảo vẫn khoanh tay đứng yên, nói: “Nếu như tôi phủ nhận thì ông có tin không?”

“Tuyệt đối không tin!” Vũ Vô Song nói như chém đinh chặt sắt: “Y thuật của cậu thần kỳ như thế, tuổi còn trẻ mà thực lực còn mạnh hơn cả bốn người chân truyền đệ tử của nhà họ Vũ, thậm chí ngay cả vấn đề khó trong Quỷ Môn Thập Tam Châm mà cậu cũng có thể giải quyết được, nếu như cậu nói cậu không có Thiên Hành Cửu Châm thì chẳng lẽ tất cả người nhà họ Vũ đều là đứa trẻ lên ba tin lời vớ vẩn của cậu hay sao?”

“Như vậy cũng không được sao?” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng, nói: “Dù gì thì ông cũng đã nhận định là tôi có Thiên Hành Cửu Châm trong tay rồi thì cần gì phải nhiều lời nữa.”

“Nói như vậy tức là cậu thừa nhận rồi.” Hô hấp của đám người Vũ Vô Song nhất thời lại càng trở nên dồn dập hơn, liền đứng lên nói: “Như vậy cậu đem bộ châm pháp Thiên Hành Cửu Châm ra đây đổi lấy Vọng Ngọc Chi đi, như vậy thì ai trong chúng ta cũng không có hại gì.”

Tuy rằng Vọng Ngọc Chi trân quý thật, thế nhưng so với Thiên Hành Cửu Châm có thể cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết thì có là gì chứ? Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Ánh mắt của Trần Gia Bảo hiện lên tia trào phúng, nói: “Vọng Ngọc Chi vốn là thứ tôi nên có được, ông muốn dùng Vọng Ngọc Chi để trao đổi với tôi, ông tưởng tôi là thằng ngốc hay sao?”

Vũ Vô Song khẽ cau mày, nói: “Trước trận đấu, cậu đã uống hết 4 chén rượu độc, mà 4 chén rượu độc này này chính là do nhà họ Vũ chế luyện tỉ mỉ mới ra được. Trên thế giới này, chỉ có nhà họ Vũ mới có thuốc giải. Như vậy, tôi sẽ cho cậu thuốc giải cùng với Vọng Ngọc Chi để đổi lấy Thiên Hành Cửu Châm có được không?”

“Tôi không đổi.”

“Vậy thêm một phần ba số dược liệu ở vườn thuốc sau núi, chính cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy đó là một kho tàng khổng lồ.”

“Tôi không đổi.”

“Vậy thì thêm một phần ba nữa, tổng cộng là hai phần ba, cùng với Vọng Ngọc Chi để đổi lấy Thiên Hành Cửu Châm của cậu, đây là giới hạn của tôi rồi. Trần Gia Bảo, cậu đừng có tham lam quá đáng.”

Trần Gia Bảo cười lạnh nói: “Đừng có nói tới hai phần ba, cho dù toàn bộ vườn thuốc của nhà họ Vũ các người đặt ở trước mắt tôi thì tôi cũng lấy Thiên Hành Cửu Châm ra để trao đổi đâu.”

Nhất thời đám người Vũ Vô Song đều cau mày, thái độ của Trần Gia Bảo còn cường ngạnh hơn cả họ nghĩ.

Vũ Chính Minh đã mất hết kiên nhẫn, vốn dĩ ông ta đã cảm thấy vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Trần Gia Bảo, hiện tại lại càng lạnh lùng nói: “Trần Gia Bảo, cậu đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nơi này là núi Vụ Ẩn, là địa bàn của nhà họ Vũ, nếu như cậu không giao Thiên Hành Cửu Châm ra thì cũng đừng trách chúng ta sẽ động thủ với cậu, đến lúc đó thì kết cục duy nhất của cậu chính là bỏ mạng tại núi Vụ Ẩn!”

Bình Luận (0)
Comment